Thứ Tư, 18 tháng 2, 2004

Cảm ơn đời vì tôi được sinh ra



Trong khoảnh khắc này tôi thấy mình thật hạnh phúc.

Cám ơn Mẹ, đã sinh ra con và nuôi dưỡng con cho đến ngày trưởng thành. Cám ơn Mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn và những nỗi buồn mà Mẹ đã lo lắng âm thầm chịu đựng cho con.
Hình như chưa bao giờ tôi thấy mình yêu thương cuộc đời như lúc này.

Cảm ơn cuộc đời khi tôi có đủ lòng vị tha để tha thứ, bởi tôi biết rằng: tha thứ làm cho con người ta thay đổi và nâng chất bản thân mình lên. Và tôi đã cố gắng.

Cuộc đời vốn ngắn ngủi và hạnh phúc cũng rất giản dị.

Cám ơn tất cả bạn bè tôi, đã tặng cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm - buồn vui- những món quà vô giá mà không sao tôi có thể mua được.
Cám ơn những dòng thơ, dòng nhạc, đã giúp tôi tìm vui trong những phút giây thơ thẩn nhất, để quên đi chút sầu muộn âu lo, để thấy cuộc đời này vẫn còn có chút gì đó để nhớ, để thương...

Cám ơn những thăng trầm của cuộc sống, đã cho tôi nếm đủ mọi mùi vị ngọt bùi, cay đắng của cuộc đời, để nhận ra cuộc sống này là vô thường..

Luôn lắng nghe và chiêm nghiệm bản thân mình để biết đâu là đúng, đâu là sai. Luôn yêu thương và chia sẻ với mọi người.

Hạnh phúc là cho đi chứ không phải nắm giữ thật chặt.

Cố gắng sống tốt và tự điều chỉnh hành vi của mình trong mối quan hệ,để thấu hiểu sâu sắc cái triết lý nhân sinh đầy tính nhân bản ngày nay.


(thơ của Thiền sư Mãn Giác)

“Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.”

***
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Đừng tưởng Xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một nhành mai .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét