Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

TẬP THƠ: KÝ ỨC THỜI GIAN

KÝ ỨC THỜI GIAN(từ 2010...)

Mỗi một cuộc đời chúng ta đã trãi qua những thăng trầm sướng, khổ, buồn, vui.
mỗi khi chợt nhớ về ký ức - Tuổi thơ
Đó là khoảng thời gian luôn in đậm dấu ấn của một thời đã qua.
Những suy nghĩ trong sáng, niềm cảm xúc tươi mát,
vô tư để cho ta luôn nói thật nỗi lòng.
Và giải bày tâm tư một cách thành tâm nhất.
Vì vậy tác giả lấy tiêu đề trên để viết về những cảm nhận của mình đối với cuộc sống,
tình yêu,và coi" Tuổi thơ ơi, một thuở con người"
có giá trị nhân văn nhất khi trở lại với ký ức của cuộc đời.
(Lê Ngọc Quang 26.06.2010)

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Ngày anh đến

 Anh đến hoàng hôn buông màu tím
Nắng rắc vàng trên sóng nhấp nhô
Dòng sông quê qua ngày mong đợi
Nỗi nhớ tan vào sóng dịu dàng.

 Hàng phượng vĩ lay lay trong gió
Tiếng rì rào âm hưởng lao xao
Ru tình em bao mùa bão tố
Gọi anh về đêm nhớ ngày mong.

 Anh đã đến bên em chiều nay
Trăng cuối ngày xa xa lấp lánh
Anh ngồi nghe bằng lăng hoa nở
Chờ đêm về sóng sánh yêu thương.

 Anh đến trong mùa hoa ngào ngạt
Gửi tình em trong mắt trên môi
Ánh trăng vàng sáng đêm thành phố
Ngát hương nồng ấm thỏa nhớ thương.

(20.09.2012)

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Ngày anh đi

 Ngày anh đi trời như đổ lệ
Dòng sông buồn sóng chẳng ngân nga
Chia tay em âm thầm chẳng nói
Nước mắt rơi thay lời chia xa.

 Anh đi không hẹn ngày trở lại
 Hoa tím buồn nỗi nhớ mênh mông
 Gió mưa sầu ru lời đưa tiễn
Mây lang thang giọt nắng vấn vương.

 ( Hà Nội 24/9/2012)

Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

Em ơi em có hay

gg

Ta tình cờ gặp em
Dịu dàng trong hơi thở
Nồng nàn màu sắc đêm
Và ngày nghiêng trong nắng
Mảnh mai tà áo trắng
Trong gió tóc tung bay
Dịu dàng mắt thơ ngây
Lòng rung động đắm say Nếu một ngày em ơi 
Ta lỡ yêu thật rồi
Thì hãy cho ta biết
Phải làm sao hỡi em 
Khi yêu, khi đã yêu 
Mơ màng ta ấp ủ
Ngại ngùng một câu thơ
Em nào đâu hay biết
Trái tim ta nhỏ nhen
Ta ghen với cả gió
So kè cả làn mây
Dám thơm mùi tóc em
Đêm nay sao thật xa
Ngày bổng dài thêm mãi
Yêu em ta mù lòa
Nỗi nhớ ta xanh xao
Thoang thoảng mùi cỏ dại
Phảng phất làn tóc mây
 Bờ cát mềm in dấu
Con sóng khuya trăn trở
  Vỗ về kề bên nhau.
Đêm nay trăng hoang liêu
Sao mờ sao ủ rủ
Tiếng buồn nghe heo may
Em ơi em có hay .

(11.2010)

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Một ngày ...








Khi lòng biết nôn nao ,khắc khoải... là lúc mỗi người trong ta sẽ biết, sẽ thấy được giá trị và những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, để nâng niu, trân trọng và gìn giữ .
Tình yêu là một ngôn ngữ thầm kín và huyền bí của riêng mình, không ai cắt nghĩa được : “Vì sao và vì sao”?
Cho dù từng câu hỏi, từng nỗi trăn trở nối tiếp .Bởi câu trả lời cho những câu hỏi đó chỉ có thể là lặng im.
Cho tới một ngày ,ngày tôi gặp em .Không biết tự bao giờ, thói quen của tôi bị em xoay chiều một cách "tàn nhẫn". Và không biết tự bao giờ em bỗng trở nên thân thuộc lạ lùng. Nó thân thuộc không phải bởi sự mê hoặc hay điều gì đó ,mà bởi vì đã gắn kết một kỷ niệm mãi trong nhau. Sự nhiệt tình của em đã dần hàn gắn được tâm hồn và truyền cảm hứng cho tôi. Tôi bắt đầu thấy yêu cuộc sống này hơn bao dung hơn.
Hà Nội bây giờ ,mùa này trời lạnh với những cơn mưa bất chợt đã đồng lõa níu dạt tôi về một phương trời khác. Tôi tự nhiên trở thành một gã ngố dễ thương, bao dung, lặng im, cảm nhận .
Và mưa , mưa giăng trên môi, trên mắt ,mưa chập chờn hư ảo...Mưa trở thành sứ giả của tôi và em .
Ai đó đã nói rằng: trong thế giới phù phiếm và trăng hoa này, được yêu nhau đã là một diễm phúc dù chỉ để nhớ mà thôi. Bởi lẽ, những trăn trở, những day dứt, những khắc khoải như thế! 
Chỉ có những ai được yêu, đã yêu và đang yêu sẽ soi mình vào đó, tự hỏi lòng mình: Ta đã yêu, đã sống hết mình cho cuộc đời này chưa?
Ta đã để vuột qua tay những điều gì... và có bao giờ ta như một loài chim chơi vơi ta tự đánh mất ta giữa dòng chảy hư vô này .

 (HN 04.12.2012)


H.N (04.12.12)