Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Sân ga buồn

Khi ta buồn ta nhớ đến em
Trên sóng trắng em đùa trong nắng
Dáng thon nghiêng cát mềm êm ấm
Có hay lòng chợt nhớ diết da.

Khi con đường vắng những bước chân
còn đấy không người xưa yêu dấu
Lá ru lời xào xạc cuối thu
Vàng rơi hắt hiu giữa dòng đời.

Em đâu rồi một lần xa đó
Nơi bên đời giọt nắng vấn vương
Đưa ta về bến cũ cố hương
Có chăng để rồi mãi cách xa.

Sân ga buồn lòng cũng buồn hơn
Ta đơn côi giữa chốn đông người
Âu lo nào với những ngược xuôi
Còn ta giữa bồng bềnh mây trôi.

Sân ga buồn bóng em xa xôi
Mình ta giữa ồn ào trống vắng
Thoáng nghe chợt thấy lòng rung động
Vội vả tìm mây tím chiều buông.

     ( Hà nội 9/12/2012 )

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Vấn vương

Đong cho đầy nỗi nhớ
Vớt cho đủ khói sương
Gửi vào miền hư ảo
Bóng hình ai vấn vương.

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Không ngủ


Trăng vẫn treo lơ lửng góc trời
Rèm thưa mây ướt bóng chơi vơi
Phải chăng bên ấy người thao thức
Giữ chút tình ai giấc muộn màng.

LNQ-CẦN GIỜ (9/12/2010)

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Lòng người ở lại

Quê em xưa tên gọi Cửu Long
Nơi chín sông chảy ra biển rộng
Anh chợt đến thấy lòng xao động
Nắng hoàng hôn sóng nước long lanh.

Bên sông Tiền sông nước mênh mông
Cầu Mỹ Thuận xa xa lấp lánh
Giữa ngàn sao lung linh đèn sáng
Thành phố đêm tịnh lặng Vĩnh Long.

Em đưa anh về đất Vũng Liêm
Thắp nén hương mộ phần Chú Sáu(*)
Đến Long Hồ lịch sử còn ghi
Ơn người con Phạm Hùng Thuở ấy.

Rồi cùng em qua huyện Bình Minh
Thẩn thờ ngắm Hậu Giang sông lớn
Bắp thơm ngon dẻo mềm anh nếm
Nhớ phà cũ bến Bắc Cần Thơ.

Vĩnh Long qua bao mùa mưa nắng
Đất mãi xanh cây trái đầy cành
Người Vĩnh Long chân quê mộc mạc
Nhớ thương rồi anh hãy về thăm.

( Vĩnh Long 7/6/2012)
(*) Chú Sáu: Sáu Dân là cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

QUÊ TÔI CHIỀU HẠ



Đất quê tôi rừng cọ đồi chè
Mênh mông một màu xanh cây lá
Chập trùng dãi mây hồng chiều hạ
Chân trời xa sắc tím vấn vương.

Con đường mòn hun hút phố quen
Dập dềnh qua đồi to núi nhỏ
Đã bao lần dấu xưa kỷ niệm
Êm đềm trôi nhẹ giữa mênh mang.

Ngã ba sông nắng rắc vàng chiều
Lung linh vùng trời quê phố núi
Cầu dài nối hai bờ thương nhớ
Bên vẫn chờ bên mãi đợi trông.
Nhớ chiều hè cùng em trở lại
Thăm đền Hùng quê tổ cha ông
Gà chín cựa còn lưu tích cũ
Chuyện tình yêu thắm mãi duyên nồng.
Trung du ơi ngàn năm còn đó
Mỗi bước đi thầm lặng nhớ thương
Đất linh thiêng con luôn gìn giữ
Nhân cách con người mãi sáng trong.
( Hà nội 11/01/2011)

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Kiểm toán và thơ_ Đinh Văn Hiến

Anh người kiểm toán hóa vào thơ
Cầu giát quê sinh mãi được nhờ
Quỳnh lưu hãnh diện thêm thi sỹ
Thi ca bút pháp rạng cơ đồ.

Tên anh chứa đựng ánh hào quang
Nghề làm kiểm toán mãi lo toan
Nhưng anh thoát xác tăng thơ phú
Lưu lại thơ đời mãi khang trang.

Lời thơ giản dị lại phong sương
Ẩn dụ ví ngầm hồn quê hương
Đảo ngữ tu từ tương đồng dạng
Kiểm toán thơ đời rạng ánh dương.

(Thơ Đinh Văn Hiến)

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Bến đậu

Cuộc đời của mỗi con người như một dòng sông nơi bắt đầu được gọi là thượng nguồn, đến hạ nguồn đều phải qua nhiều bến đậu.
Mỗi một bến đậu đều ghi dấu ấn của những thời đã qua của riêng từng con người ,bổng hiện ra trong màu nghĩa mới thật thâm thúy mà theo tôi đó là bản chất triết học của đời sống .
Đó là mối quan hệ vô cùng giữa cái bất dịch và cái biến dịch ,được diễn nôm na bằng hình ảnh gợi cảm phổ biến và dể nhớ là Thuyền và Bến .
Đi suốt một đời ,Thuyền đã qua bao bến ,bao sông ,bao nhiêu nước dưới lòng Thuyền đã chảy ?Hờ hững ..cuồng nộ ..dữ dội và dịu dàng ...

Dòng sông đã phổ vào tâm con người bản giao hưởng của ánh sáng ,màu sắc và hương thơm .Bến đậu đầu tiên chính là nơi ta sinh ra và lớn lên cùng với tuổi thơ ,như chính cuộc đời của con người .Phải chăng chỉ cần một ánh đèn nhỏ trên sông ,từ những thất vọng ê chề ...sẽ cho bao nhiêu hy vọng và một chút khói sương lam mờ ...sẽ thuốc thang cho những vết đau tâm hồn...?Hình ảnh quê hương tôi luôn khắc ghi đậm nét với những bến đò, con sông, cánh đồng xanh ngát. Những trò chơi của thời thơ trẻ luôn làm cho lòng ta ấm lại khi bắt gặp một hoàn cảnh, một người bạn, một hình ảnh có liên quan.Tuổi thơ ơi sao ta yêu người đến thế!
Dòng sông cứ trôi mang ta đến một bến đậu mới, đó chính là khi ta lớn lên xa vùng quê mà ta hằng yêu dấu. Một Bến đậu mà ta được thỏa chí vươn tới tầm cao của một con người.
Mà ở nơi đó, ta được học hỏi khám phá những điều huyền bí của thế giới mà ta đang sống. Nơi đó đã cho ta những điều đơn giản nhất và cả những điều phức tạp nhất, những sự kỳ vọng cho ta tri thức chuẩn bị hành trang vào cuộc đời.
Chợt một ngày muộn phiền ,ta dừng lại để hít thở ,nhắm mắt lại để tìm quên lãng ...
Nhưng dòng sông này lại cho ta nhớ một dòng sông khác .
Như chính cuộc đời của con người ,như một hình hài với những riêng tư ...
Dù chỉ một lần trong một đời người . Lòng sông như đôi tay mở ra rất rộng ,như một nhân chứng mà ta không thể nào quên .
Dòng sông ơi hãy trôi êm ...
Dòng sông vẫn trôi và cuộc đời cũng vậy. Rời bến đậu sau khi đã tích lũy đầy đủ hành trang của một con người, ta tiếp cận một bến đậu mới nơi đó vùng đất mênh mông cho ta thỏa chí thể hiện hết những khả năng, năng lực của bản thân mình. trong thế giới đó con người được quyền lựa chọn cho mình một hướng đi mang đậm tính cách của riêng mình. Tuy nhiên nơi đó gồm nhiều mối quan hệ vô cùng phức tạp và mỗi sự lựa chọn không phải lúc nào cũng đúng. Cái đó chính là số phận của từng cá thể con người.
Bến đậu của mọi sự thể hiện năng lực làm việc, năng lực sống đã được cụ thể hóa bằng hành vi làm việc, cống hiến, quan hệ, hưởng thụ và để phát triển hay không được như mong muốn. Bến đậu với không gian mênh mông và thời gian chiếm hầu hết của cuộc đời. Nơi đây thực sự là giai đoạn quan trọng nhất để ta có thể hạnh phúc, sung sướng hoặc cuộc đời ta chẳng có ý nghĩa gì, chẳng để lại gì để nhớ.
Tạo hóa đã như vậy thì ai có rơi vào hoàn cảnh, số phận không như mong muốn cũng nên bằng lòng với bản thân mình. Cuối cùng bến hạ lưu cũng xuất hiện như quy luật tất yếu của một chu trình. Dòng sông thì hòa nước vào biển cả mênh mông, những phân tử nước trong đó không còn cảm thấy mình có ý nghĩa gì, sức nặng gì đối với biển và sự tồn tại, và cảm thấy nhẹ dần, nhẹ dần biến thành hơi nhường chỗ cho những phân tử nước khác trong mênh mông.

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Đêm cuối thu Hà Nội

Hà Nội những ngày cuối thu thật đẹp, đẹp từ trong tâm thức của người Hà Nội xưa và nay. Tôi đã sống tại mảnh đất này mấy chục năm và háo hức đón mùa thu như trẻ con được tặng quà trong những dịp tết về.
Công việc của tôi đang làm luôn phải xa Hà Nội .Mỗi độ thu về và thật hạnh phúc nếu được ở Hà nội những dịp cuối thu mới thấy được hương vị dịu ngọt của cái lành lạnh làm mẩn mê lòng người. Thật may mắn cho tôi năm nay được tận hưởng mùa thu và chứng kiến Hà Nội đón lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long-Hà Nội.
Không gì hạnh phúc hơn đối với những người như tôi. Nhìn từng dòng người đi trên phố hân hoan trong mùa thu tôi cảm thấy lòng mình như được cởi mở, ghé Hồ Gươm trong ánh sáng ngập tràn với nhiều màu sắc lúc đêm về ..
Tâm hồn như muốn bay lên trong không gian của những ước mong kỳ vĩ. Hồ Gươm vẫn trầm lắng giữa không khí sôi động và náo nhiệt của Thủ đô thời đổi mới và phát triển.
Những hàng cây xanh với tiếng gió thu xào xạc rất đỗi thân thương, những cây liễu rủ bóng bên hồ trông mượt mà êm dịu. Sóng lăn tăn tạo nên hàng ngàn tia sáng rực rỡ cả một vùng trời đêm cho ta cảm xúc huyền ảo của mảnh đất kinh kỳ ngàn năm văn hiến. Hòa vào dòng người kéo nhau đổ về phố chợ đêm Hàng Ngang, Hàng Đào tôi gõ những bước chân chầm chậm trên đường phố và tận hưởng không khí sôi động bình an đến lạ thường.
Ơi thành phố của tôi...

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Êm ái và ngọt ngào

Tôi chỉ có thể nói về tình yêu của em với những “êm ái_ngọt ngào” đẹp và buồn mênh mang..
Tình yêu ấy như một dải lụa mềm chở đầy hoài niệm, nhớ thương và khắc khoải đến muôn trùng

Cuộc đời ngắn ngủi và mong manh nhưng bộn bề những vui buồn, được – mất… Ai cũng đều đã, đang, và từng mất đi nhiều thứ ..Có những thứ ta sẽ không hề mảy may phải suy nghĩ , mất đi đôi khi sẽ thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Nhưng có những thứ thì muốn níu kéo ,cứ mãi nuối tiếc đến vô bờ với nỗi buồn vô hạn .Mờ ảo, diệu kỳ và lôi cuốn như đã có tự thuở hồng hoang, đã ngang qua biết bao kiếp người trên cõi trần gian luôn khao khát thương yêu này.

Có lẽ vậy, ta chẳng thể tham lam, mong mỏi quá nhiều bởi tình yêu là mật ngọt là êm ái .
Với những tháng ngày yêu dấu đã qua… Đâu đó trong khoảng trời tuổi trẻ của mình, em đã thả vào hồn ta tiếng cười trong trẻo, bàn tay yêu thương ấm áp đan lồng mười ngón vào nhau nghe thương yêu giao hòa ngân khúc.
Ta đã yêu và hy vọng: Em đừng lãng du qua đời ta, bởi bàn tay ta ấm, khi đan vào nhau em có thể vững vàng đi qua không chỉ một mùa đông giá lạnh, mà còn có thể dìu nhau đi đến cuối cuộc đời .Ta trao cho em những tin yêu từ những bao dung, thủy chung, từ sự chân thành khi hai trái tim cùng chung một nhịp …Ta muốn được bù đắp cho những nỗi buồn em đã đi qua, muốn em được yêu thương và chở che trong đôi bàn tay ta .Dù ta có thể lóng ngóng, vụng về.. Nhưng chắc chắn một điều, sẽ không bao giờ làm em đau .

Nhưng , em chỉ là khách lãng du… Khách lãng thì du thường chợt đến rồi chợt đi, bỏ lại sau lưng bàn tay ta năm ngón hụt hẫng, lùa vào chơi vơi, không còn bàn tay nhỏ xinh để trao nhau hơi ấm giữa cuộc đời này… Bởi lãng du là xa rời là chia ly là mất mát .Lòng ta hụt hẫng ,biết bao giờ mới tìm được lại . Ta chân trần chạy đuổi theo băng qua sông sâu, băng qua đá nhọn…mà đôi bàn tay còn chới với, chưa thể nắm lấy một vầng mây sáng sưởi ấm tim mình. Ta ngã gục trong niềm khao khát, bàn chân ta bầm tím, tim ta rướm máu .

Và giờ ,vượt qua năm thăng trầm, qua sự gạn lọc và mài giũa của thời gian.. “ Em” mãi hoài là một tình yêu đẹp ,buồn, day dứt và lung linh trong lòng ta .

H N (02.01.12)

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

TẬP THƠ: KÝ ỨC THỜI GIAN

KÝ ỨC THỜI GIAN(từ 2010...)

Mỗi một cuộc đời chúng ta đã trãi qua những thăng trầm sướng, khổ, buồn, vui.
mỗi khi chợt nhớ về ký ức - Tuổi thơ
Đó là khoảng thời gian luôn in đậm dấu ấn của một thời đã qua.
Những suy nghĩ trong sáng, niềm cảm xúc tươi mát,
vô tư để cho ta luôn nói thật nỗi lòng.
Và giải bày tâm tư một cách thành tâm nhất.
Vì vậy tác giả lấy tiêu đề trên để viết về những cảm nhận của mình đối với cuộc sống,
tình yêu,và coi" Tuổi thơ ơi, một thuở con người"
có giá trị nhân văn nhất khi trở lại với ký ức của cuộc đời.
(Lê Ngọc Quang 26.06.2010)

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Ngày anh đến

 Anh đến hoàng hôn buông màu tím
Nắng rắc vàng trên sóng nhấp nhô
Dòng sông quê qua ngày mong đợi
Nỗi nhớ tan vào sóng dịu dàng.

 Hàng phượng vĩ lay lay trong gió
Tiếng rì rào âm hưởng lao xao
Ru tình em bao mùa bão tố
Gọi anh về đêm nhớ ngày mong.

 Anh đã đến bên em chiều nay
Trăng cuối ngày xa xa lấp lánh
Anh ngồi nghe bằng lăng hoa nở
Chờ đêm về sóng sánh yêu thương.

 Anh đến trong mùa hoa ngào ngạt
Gửi tình em trong mắt trên môi
Ánh trăng vàng sáng đêm thành phố
Ngát hương nồng ấm thỏa nhớ thương.

(20.09.2012)

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Ngày anh đi

 Ngày anh đi trời như đổ lệ
Dòng sông buồn sóng chẳng ngân nga
Chia tay em âm thầm chẳng nói
Nước mắt rơi thay lời chia xa.

 Anh đi không hẹn ngày trở lại
 Hoa tím buồn nỗi nhớ mênh mông
 Gió mưa sầu ru lời đưa tiễn
Mây lang thang giọt nắng vấn vương.

 ( Hà Nội 24/9/2012)

Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

Em ơi em có hay

gg

Ta tình cờ gặp em
Dịu dàng trong hơi thở
Nồng nàn màu sắc đêm
Và ngày nghiêng trong nắng
Mảnh mai tà áo trắng
Trong gió tóc tung bay
Dịu dàng mắt thơ ngây
Lòng rung động đắm say Nếu một ngày em ơi 
Ta lỡ yêu thật rồi
Thì hãy cho ta biết
Phải làm sao hỡi em 
Khi yêu, khi đã yêu 
Mơ màng ta ấp ủ
Ngại ngùng một câu thơ
Em nào đâu hay biết
Trái tim ta nhỏ nhen
Ta ghen với cả gió
So kè cả làn mây
Dám thơm mùi tóc em
Đêm nay sao thật xa
Ngày bổng dài thêm mãi
Yêu em ta mù lòa
Nỗi nhớ ta xanh xao
Thoang thoảng mùi cỏ dại
Phảng phất làn tóc mây
 Bờ cát mềm in dấu
Con sóng khuya trăn trở
  Vỗ về kề bên nhau.
Đêm nay trăng hoang liêu
Sao mờ sao ủ rủ
Tiếng buồn nghe heo may
Em ơi em có hay .

(11.2010)

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Một ngày ...








Khi lòng biết nôn nao ,khắc khoải... là lúc mỗi người trong ta sẽ biết, sẽ thấy được giá trị và những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, để nâng niu, trân trọng và gìn giữ .
Tình yêu là một ngôn ngữ thầm kín và huyền bí của riêng mình, không ai cắt nghĩa được : “Vì sao và vì sao”?
Cho dù từng câu hỏi, từng nỗi trăn trở nối tiếp .Bởi câu trả lời cho những câu hỏi đó chỉ có thể là lặng im.
Cho tới một ngày ,ngày tôi gặp em .Không biết tự bao giờ, thói quen của tôi bị em xoay chiều một cách "tàn nhẫn". Và không biết tự bao giờ em bỗng trở nên thân thuộc lạ lùng. Nó thân thuộc không phải bởi sự mê hoặc hay điều gì đó ,mà bởi vì đã gắn kết một kỷ niệm mãi trong nhau. Sự nhiệt tình của em đã dần hàn gắn được tâm hồn và truyền cảm hứng cho tôi. Tôi bắt đầu thấy yêu cuộc sống này hơn bao dung hơn.
Hà Nội bây giờ ,mùa này trời lạnh với những cơn mưa bất chợt đã đồng lõa níu dạt tôi về một phương trời khác. Tôi tự nhiên trở thành một gã ngố dễ thương, bao dung, lặng im, cảm nhận .
Và mưa , mưa giăng trên môi, trên mắt ,mưa chập chờn hư ảo...Mưa trở thành sứ giả của tôi và em .
Ai đó đã nói rằng: trong thế giới phù phiếm và trăng hoa này, được yêu nhau đã là một diễm phúc dù chỉ để nhớ mà thôi. Bởi lẽ, những trăn trở, những day dứt, những khắc khoải như thế! 
Chỉ có những ai được yêu, đã yêu và đang yêu sẽ soi mình vào đó, tự hỏi lòng mình: Ta đã yêu, đã sống hết mình cho cuộc đời này chưa?
Ta đã để vuột qua tay những điều gì... và có bao giờ ta như một loài chim chơi vơi ta tự đánh mất ta giữa dòng chảy hư vô này .

 (HN 04.12.2012)


H.N (04.12.12)

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

KỶ NIỆM NGÀY THƯƠNG BINH LIỆT SỸ 27/7/2012

Ngày 27/7/2012 Tôi đến Tây Ninh vào lúc 10h sáng. Hôm đó là ngày kỷ niệm Thương Binh Liệt Sĩ. Tôi thật may mắn vì đả được gặp chú Mười Thương tên thật của chú là" Hà Minh Trí" là một người thương binh đặc biệt nhất mà tôi từng gặp.
Một mình chú hứng trọn một trái bom Mỹ, thế mà chú vẫn sống .Với một chiếc chân gỗ, chú tiếp tục chiến đấu, có mặt trong đoàn quân tiến về giải phóng Sài Gòn. Chú đã được Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang.
Chú Hà Minh Trí cùng vợ và Đại tướng Võ Nguyên Giáp(1996)
Chú là người đã 03 lần được giao nhiệm vụ ám sát Ngô Đình Diệm
(Người đã được đưa vào bộ phim gồm 10 tập: Ván bài lật ngửa - Tập 3: phát súng trên cao nguyên) . Chú cũng là một tử tù bị giam ở Côn Đảo cùng thời với đồng chí Nguyễn Đức Thuận, Lê Hồng Tư..Trông chú thật hiền từ và rất am hiểu, cách giao tiếp của chú cũng thật dễ mến. Đó cũng là một vinh dự của tôi. Cảm ơn chú người con của tổ quốc đã góp phần vào công cuộc giải phóng miền nam thống nhất đất nước.

Trước mặt tôi là người thương binh chân trái cụt ngang đùi
người làm đảo điên chính trường Sài Gòn cách đây 50 năm.

Chú là một huyền thoại sống của nền tình báo Việt Nam.
Ở tuổi 77, người thương binh anh hùng ấy hằng ngày chăm sóc người bạn đời, cũng là người đồng chí, bạn tù thủy chung, son sắt. Ông cũng là người có mặt thường xuyên tại các cuộc họp mặt, nói chuyện truyền thống không chỉ ở tỉnh Tây Ninh.
Đêm nay,những ánh nến lung linh tỏa sáng khắp trên đồi 82.
Nghĩa trang liệt sĩ Tây Ninh ...sáng rực cả một góc trời.
Thắp nến tri ân NGÀY THƯƠNG BINH LIỆT SĨ 27.07.2012

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

Bình Dương ngày trở lại

Tôi trở lại những con đường quen cũ
Vẫn tán lá chiều bay dưới trời xanh
Nhưng cảnh vật giờ khác xưa nhiều quá
Phố phường đẹp hơn thuở tôi về.

Chân tôi bước qua phố xưa ngày ấy
Em đi rồi bưởi nở trắng bên hè
Mùi hương thoảng đâu đây còn đó
Nhớ ngày nào kỷ vật em trao.

Đại Nam đã một lần tôi đến
Trở lại rồi lòng sao thấy nao nao
Thành quách xưa lịch sử hiện hiện về
Con cháu Lạc Hồng ngàn năm hội tụ.


Tiếng chuông ngân vang bài ca đất Việt

Trên mảnh đất nghĩa tình thấm đượm

Thành phố mới đang thay da đổi thịt
Tráng lệ hơn giữa mảnh đất miền đông.

Tôi đã đi suốt chiều dài đất nước
Mỗi miền quê mang những nét riêng riêng
Lần trở lại nơi Bình Dương quê mẹ
Vẫn nặng lòng ôm trọn nỗi vấn vương.

( Bình Dương 23/7/2012)

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Muộn màng

Cỏ non đã phủ lên rồi
Xanh xanh thảm lụa em ngồi bên anh
Mưa xuân khe khẽ rơi mềm
Vương trên mái tóc trời đêm muộn màng.

Thì thầm trầm ấm bờ môi
Không gian sâu lắng gửi lời yêu thương
Lay lay gió thoảng mái huyền
Bờ vai buông xõa ai truyền ấm êm.

Vẫn còn hương lạnh sương đêm
Trăng khuya mờ tỏ tình thêm nồng nàn
Xa kia lấp ló chân trời
Mới hay ngày đã sang rồi xuân ơi.

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Lời giới thiệu-Tập Thơ " KÝ ỨC THỜI GIAN"



Tập Thơ " KÝ ỨC THỜI GIAN"của Lê Ngọc Quang
Đã được cấp giấy phép xuất bản 24 tháng 5 năm 2012
Do Nhà xuất bản Hội Nhà văn Việt Nam phát hành.
Xin chân thành cảm ơn các bạn trong thời gan vừa qua đã đón nhận nồng nhiệt
và động viên Ngọc Quang rất nhiều thông qua trang Blog.
Xin được giới thiệu cùng các bạn
và rất mong các bạn ủng hộ Ngọc Quang trong thời gian tới.

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Cuộc đời phải chăng là những vở hài kịch

Vẫn là góc quán quen thuộc, trong sự tĩnh lặng với bản nhạc du dương buồn buồn nhưng đậm chất tình, vẫn là ly cafe đen đá, thức uống trở thành người bạn bao năm tháng qua với những bon chen, những vội vã đua tranh theo nhịp sống hối hả vì sự sinh tồn.

Bao năm với những sóng gió, những trải nghiệm, một chút hy vọng và cả một loạt những thất vọng. Nhưng trong thâm tâm, vẫn hiểu đó chẳng qua là sự bao biện cho bản thân ,để nhắc tôi hiểu rằng" sự bình yên đôi lúc được tạo ra từ sự đan xen giữa đắng và ngọt."
Có người bảo cuộc đời là những chuyến hành trình không có điểm khởi đầu cũng chẳng có kết thúc. Nhìn lại một chặng đường đi qua và cười thầm. Đôi lúc tôi nghĩ cuộc đời phải chăng là những vở hài kịch mà mỗi người là một diễn viên trong một bản kịch nhỏ?

Phía trước còn là một chặng đường dài đầy khó khăn, con đường tôi qua cũng rất dài, có đủ vị đắng, niềm hân hoan, lẫn niềm vui và sự chua xót. Mỗi người trong cuộc đời sẽ gặp phải nhiều sóng gió và cay nghiệt, nhưng ở sâu tận trong cõi lòng mỗi người đều ẩn chứa một cõi bình yên.
Lúc mệt mỏi, ta hãy tìm về đó, biết đâu đó là nơi giúp ta tỉnh táo và bắt đầu cho những thành công mới.

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Khát Vọng

Cuộc sống là một chuyến đi xa, mà hành trang là những trải nghiệm. Từ niềm vui đến nỗi buồn, từ thất bại đến thành công, từ hy vọng mãnh liệt đến tuyệt vọng không lối thoát, từ hạnh phúc tột cùng đến đau đớn vô tận, từ giận dữ đến tha thứ.

Tất cả như luôn đối lập nhau nhưng đều cần thiết và quan trọng ngang nhau. Đối mặt với tất cả những gì cuộc sống mang đến cho mình vì hành trình của một đời người là một cuộc đấu tranh - khát vọng - mãnh liệt như các sinh vật tự nhiên.

Từ đói nghèo, đau thương, bùn lầy, máu đọng, tù ngục, xích xiềng ấy, con người hướng tới những giấc mơ huyền diệu hái từ những ảo giác, hồi tưởng, khát vọng.

Giấc mơ là nơi đưa con người sang thế giới khác, thế giới của những cái đẹp vĩnh cửu. Là những cơn mơ ban đêm với ánh trăng tràn ngập mùi hương hoa cỏ nồng nàn, là dòng sông mùa hạ nơi dòng nước chảy vào lấp lánh những cơn mơ, là đôi bờ từ từ trôi vào lễ hội của giấc ngủ, là vẻ đẹp không ngờ của thế gian lúc hoàng hôn .

Trong giấc mơ cái đẹp hiện về với dáng vẻ lộng lẫy... Đó là hình ảnh của hàng trăm ngôi sao đêm đêm được gửi vào bầu trời, là bầy chim được thả vào miền trời bát ngát, là con tàu chở ánh trăng ra biển, là dòng sông chảy đến chân trời .

Khát vọng ...

Đó là nơi nỗi đau của tâm hồn được thăng hoa trong những giấc mơ huyền diệu.

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Còn gặp nhau...

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi,
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương
Tình người muôn thuở vẫn còn vương,
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi
Bao nhiêu thú vị ở trên đời,
Vui chơi trong ý tình cao nhã
Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao,
Vui câu nhân nghĩa, tròn sau trước
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau.

Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình, say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ, say nhạc, say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý - lẽ huyền vi
An nhiên tự tại - lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ.
Bên nhau

... Cuộc đời dẫu có bể dâu
Bên nhau ta hãy quên sầu - cùng vui.
Đem tinh hoa hiến dâng đời,
Lấy tình chân thật gửi người tri âm.
Dốc lòng giữ mối từ tâm,
Chữ thương yêu vẫn âm thầm trao nhau...

(Thơ Tôn Nữ Hỷ Khương)

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

°º.. Em ơi! Hà Nội Phố ..º°

Em ơi! Hà Nội Phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông
Mùa đông năm ấy
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân
Ta còn em một màu xanh thời gian
Từng chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa, chợt hiện
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói xô nghiêng
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ..

Bước đi hờ hững trong một buổi sáng mùa đông Hà Nội
Trời lạnh ,sương mờ dễ khiến ta tự cho mình cảm giác lạc vào con đường hạnh phúc! Bởi không gian này có thể vừa rộng lớn ,vừa xa lạ nhưng sao chợt thấy thân quen đến lạ kỳ. Một màu xám xanh lặng lẽ tràn khắp các con đường nhỏ ngợp trong mắt . Và ta thả vào trong đó những nốt yêu thương hoài cổ ... Hà Nội chẳng đâu xa , lại quá diệu vợi mà thật gần .
Chợt đâu đó vang lên giọng ca của Bằng Kiều"Em ơi Hà Nội phố" cao vút và nồng ấm . Không những mang lại một ca khúc hay ,đưa danh tiếng của nhạc sĩ Phú Quang lên cao, mà còn để lại một ấn tượng đẹp sâu sắc trong lòng người nghe đậm đà chất nhớ thương . Lắng nghe và cảm nhận.Ta luôn nhớ mùa đông ,nhớ những kỷ niệm về một thời đã xa ... Từng câu từng chữ trong bài hát này đều mang nhiều ý sâu sắc .Làm cho những người có tâm trạng không thể kìm lòng khi nghe.
Càng nghe càng buồn da diết ,càng nặng lòng, càng thấy rất nhớ! Ta đã bỏ mặc mùa đông ,xa rồi sương đông ơi !
Một Hà Nội trong tim người xa xứ đượm buồn và đài các. Rời Hà Nội rồi ,mà lòng người lữ khách cũng vẫn còn ấn tượng về khoảnh khắc giữa mùa đông nơi đây.
Mùa đông ,sáng đi bộ trong cái lạnh tê người giữa trời Hà Thành. Có chăng một bầu trời xám nguội còn sống động và đẹp như bức tranh về phố cổ Hà Nội! Bức tranh ấy không dừng lại ở một không gian bó hẹp ,những gốc cây, hàng phố mà dễ làm người ta thực sự muốn tìm cảm giác ấm áp trốn tránh cái lạnh trong một góc quán cà phê yên tĩnh ..hay tìm cái bình dị ở một quán ăn bên đường .
Vâng ,đây là thời khắc chuyển mùa mà ta thích nhất trong năm ,tuyệt vời nhất trong năm: đông đang qua - xuân thật sự đã về. Cũng vì những sắc gam nhuốm màu thời gian ấy mà Hà Nội luôn tồn tại trong lòng mỗi người xưa cũ đầy nhớ nhung.
Ta nhớ Hà Nội là nhớ đến những không gian nhỏ bé ,mỗi con phố, mỗi hàng cây ta qua .Không gian đó lặng trong một ban mai sương vẳng tiếng chuông Ngọc Sơn, lan tỏa vào mặt Tây Hồ một cảm giác bình yên, dưới những mái ngói rêu xanh, bên những mảng tường trầm mặc vết tích của thời gian mà lại ngỡ như Hà Nội chỉ còn lại trong kí ức rất xa .
Ở Hà Nội có một nỗi niềm bâng khuâng khó tả dễ làm ta lầm tưởng mới hôm qua đấy mà cứ như yêu dấu cũ từ bao lâu rồi là những kỷ niệm vấn vương của trong mỗi người. Nếu chỉ lướt qua đây như một lần thăm viếng, ai đó sẽ ngỡ như mình phải lòng ai mất rồi - như một người con gái đẹp thoáng xuất hiện và rồi tan biến chỉ để lại sự ngỡ ngàng. Có xa rồi mới thấy thấm thía ngay trong mỗi con phố ta qua ,từng ngày đi lại, mỗi mùi hương hoa ở bất cứ đâu cũng lại tưởng Hà Nội ở quanh đây. Cũng vì thế mà Hà Nội không chỉ là đô hội, tấp nập mà ở đâu đó vẫn giản dị làm day dứt lòng người đi xa.

Trong thinh không im vắng của Hà Nội vào đông, người ta cảm và yêu cái lạnh đến say đắm với một tâm hồn nồng nàn và một sẻ chia nỗi nhớ. Phải, và một lần như thế giữa mùa đông này gợi nhắc mãi không thôi…
Xúc cảm trong ca khúc "Em ơi Hà Nội phố" mà nhạc sỷ Phú Quang đến thật tình cờ trong một lần gặp nhà thơ Phan Vũ - tác giả thơ của bài hát. Ông bồi hồi và ngạc nhiên đến kỳ lạ trước một Hà Nội xa mà thật quen thân trong bài thơ ấy. Và chỉ những cảm xúc không thành lời ấy đã cho ra đời một nhạc phẩm còn mãi với thời gian. Và mỗi khi nhắc tới người ta lại như nghe một lời thì thầm đầy yêu thương, "Em ơi, Hà Nội phố..."
HÀ NỘI - PHỐ

Bài thơ Hà Nội Phố- Phan Vũ (sáng tác:Tháng chạp năm 1972)
Phan Vũ viết bài thơ từ những năm còn chiến tranh, rất lâu sau nhạc sĩ Phú Quang mới viết thành nhạc. Ông tâm sự "Tôi viết bài này sau khi vào Sài Gòn, xa và nhớ Hà Nội".
(Đây là bài thơ gốc)
1.
Em ơi ! Hà Nội - phố !
Ta còn em mùi hoàng lan
Còn em hoa sữa.
Tiếng giày gọi đường khuya
Thang gác cọt kẹt thời gian
Thân gỗ ...
Ta còn em màu xanh thật đêm
Ngôi sao lẻ
Xào xạc chùm cây gió
Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ
Lá thư quên địa chỉ.
Quay về ...

2.
Ta còn em một gốc cây,
Một cột đèn
Ai đó chờ ai ?
Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai…

Ta còn em một ngã ba vội vã,
Chiếc khăn quàng tím đỏ thoáng qua,
Khuôn mặt chưa quen
Bỗng xôn xao nỗi khổ…
Mỗi góc phố một trang tình sử…

3.
Ta còn em con đường vắng
Rì rào cơn mưa nhỏ.
Trên vòm cao
Đổ xuống chuông hồi.
Nhà thờ Cửa Bắc
Tan chiều lễ
Kinh cầu còn mãi ngân nga…

4.
Ta còn em đôi mắt buồn
Dõi cánh chim xa.
Tháng năm dừng lại
Một ngôi nhà.
Gã Trương Chi ôm ghita
Từng đêm
Hóa đá…

Ta còn em chuyến tàu đêm
Về muộn
Qua cầu
Một người nào lạc giữa sân ga...

5.
Em ơi ! Hà Nội – phố !
Ta còn em những hố sâu
Trước cửa
Cơn mưa đầy
Chiếc thuyền giấy lang thang
Không bến đỗ...

Ta còn em quả bóng lăn
Một mình trên sân cỏ.
Thằng bé thẫn thờ.
Tuổi thơ qua cuộc chơi,
Vội vã...

Ta còn em cánh cửa sắt
Lâu ngày không mở.
Nhà ai ?
Qua đó bâng khuâng,
Nhớ tuổi học trò...

6.
Ta còn em giàn thiên lý,
Năm xưa
Thơm mùi hò hẹn
Cuộc tình đầu ngọt lịm.
Những nụ hôn xanh ngắt trên cành...

Ta còn em chuỗi cười vừa dứt.
Nắng chiều vàng ngọn cỏ
Vườn hoang
Ngày cũ vui tàn theo mùa hạ...

Ta còn em tiếng ghita
Bập bùng tự sự
Đêm kinh kỳ một thuở
Xanh lơ...

7.
Ta còn em chiếc đồng hồ quả lắc
Già nua,
Đếm thời gian
Theo nhịp đong đưa
Trước ngõ phố
Sót cây hoa gạo.
Buổi chợ chiều họp giữa kinh đô...

8.
Ta còn em những ngọn đèn mờ.
Trên nóc phố,
Mùa trăng không tỏ.
Tiếng rao đêm
Lạc giọng
Thờ ơ...

Ta còn em bảy nốt cù cưa,
Lão Mozart hàng xóm
Từng đêm quên ngủ.
Cô gái mặc áo đỏ Venise
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Những mảnh vỡ trên thềm
Beethoven và Sonate Ánh Trăng
Nốt nhạc thiên tài bay lả tả,
Một kiếp người,
Một phím đàn long…

9.
Ta còn em khuya phố,
Mênh mông,
Vùng sáng nhỏ.
Bà quán ê a chuyện nàng Kiều.
Rượu làng Vân lung linh men ngọt.
Mắt cô nàng lúng liếng,
Đong đưa,
Những chàng trai say suốt cả mùa…

10.
Ta còn em tiếng hàng ngày
Vang âm đường phố.
Tia hồ quang chớp xanh.
Toa xe điện cuối ngày,
Người soát vé
Áo bành tô cũ nát…

Lanh canh ! Lanh canh !
Tiếng chuông reo hay lời kêu khổ ?
Bó gạo, mớ rau
Mẹ về buổi chợ
Lanh canh ! Lanh canh !
Lá bánh, củ khoai.
Đàn con trên bến đợi
Cuối ngày…

11.
Em ơi ! Hà Nội – phố

Ta còn em con đê lộng gió.
Dòng sông chảy mang theo hình phố.
Cô gái dựa lưng bên gốc me già,
Ngọn đèn đường lặng thinh
Soi bờ đá…

Ta còn em một con tàu
Giã biệt bến sông.
Mảnh trăng vỡ
Tiễn người bỏ xứ.
Dãy phố buồn..
Nghìn năm mắt nhớ...

12.
Ta còn em ráng đỏ chiều hôm,
Dôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ.
Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá.
Gã đầu trần đi ngược trời mưa...

Ta còn em con đường tên cũ
Cổ Ngư,
Cành phượng vĩ là đà.
Chiều phai nắng,
Bông hoa muộn in hình ngọn lửa...

Ta còn em chiếc lá rụng
Khởi đầu nguồn gió.
Lao xao con sóng biếc
Gió Tây Hồ.
Hoàng hôn xa đến tự bao giờ ?
Những bước chân tìm nhau vội vội.
Cuộc tình hờ bỗng chốc nghiêm trang...

13.
Ta còn em ngọn gió Nghi Tàm
Thoáng mùi sen nở muộn
Gió Nhật Tân
Gợi
Mùa hoa năm ấy
Cánh đào phai…

14.
Ta còn em cơn mưa rào
Đi nhanh qua phố.
Chiếc lá bàng đầu tiên nhuộm đỏ.
Cô gái băng qua đường
Chợt hồng đôi má.
Cơn mưa nào đi nhanh qua phố
Một chút xanh hơn,
Trời Hà Nội hôm qua...

Ta còn em cô hàng hoa
Gánh mùa thu qua cổng chợ.
Những chùm hoa tím
Ngát mùa thu...

15.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em một Hàng Đào,
Không bán đào.
Một Hàng Bạc,
Không còn thợ bạc.
Đường Trường Thi
Không chõng, không lều
Không ông nghè bái tổ vinh quy...
Ta còn em tiếng gọi trong đêm,
Người đi xa trở về.
Căn nhà không biển số.
Ngày đi mỏi mòn nỗi nhớ.
Ngày về phố cũ quên tên...

16.
Ta còn em chiếc xe hoa
Qua hàng liễu rũ,
Điệp vàng rực rỡ.
Cánh tay trần trên gác cao khép cửa.
Những gót son dập dìu đại lộ.
Bờ môi ai đậm đỏ bích đào...

Ta còn em tà áo nhung huyết dụ.
Đất nghìn năm còn mãi dáng kiêu sa,
Phường cũ lưu danh người đẹp lụa.
Ngõ phố nào in dấu hài hoa... ?

17.
Ta còn em đường lượn mái cong
Ngôi chùa cổ.
Năm tháng buồn xô lệch ngói âm dương.
Ai đó ngồi bên gốc đại,
Chợt quên ai kia bên đường đứng đợi.
Cuộc đời, có lẽ nào,
Là một thoáng
Bâng quơ...

Ta còn em những cuộc tình
Như một bài thơ.
Những nỗi đau gặm mòn phận số.
Nhật ký sang trang
Ghi thêm nỗi khổ...

18.
Ta còn em đống kim ngân
Đổ đầy Hàng Mã.
Ngựa, xe, võng, lọng,
Những hình nhân nuối tiếc vàng son.
Khi phố phường là miền loạn gió
Làm sao tìm được mớ tro than... ?

19.
Ta còn em nóc phố lô xô,
Màu ngói cũ
Ngôi nhà còn tiếng khóc oa oa.
Con đường đá lát bao niên kỷ ?
Qua sông nhớ mẹ tuổi già...

20.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em mảnh đại bác
Ghim trên thành cũ.
Một thời thịnh,
Một thời suy,
Hưng vong lẽ thường.
Người qua đó,
Hững hờ bài học sử..

Ta còn em dãy bia đá
Nhân hình hội tụ.
Rêu phong gìn giữ nét tài hoa.
Ly rượu đầy xin rót cúng cha.
Nghìn lạy cúi đầu thương đất tổ.
Bến nước nào đã neo thuyền ngự ?
Đám mây ào in bóng rồng bay ?...

21.
Ta còn em tháng chạp,
Những hàng cây óng ả sợi hồng
Tháng chạp
Trên giường trải chiếu hoa
Tháng chạp,
Mùi hương dài theo phố.
Một tháng chạp
Mẹ
Nửa đêm thức
Hóa vàng…

22.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em năm cửa ô –
Năm cửa gió
Cơn bão thường niên qua đó –
Ba mươi sáu phố,
Bao nhiêu mảnh vỡ ?

Ta còn em một màu xanh thời gian.
Một màu xám hư vô,
Chợt nhòe,
Chợt hiện.
Chợt lung linh ngọn nến,
Chợt mong manh một dáng,
Một hình,
Nhợt nhạt vàng son,
Đậm đầy cay đắng…

23.
Ta còn em những ngõ cụt bất ngờ,
Ô cửa ngẩn ngơ
Ngôi nhà không người ở
Khung trời của nỗi buồn
Vô cớ…

Người nghệ sĩ lang thang
Hoài,
Trên phố.
Bỗng thấy mình không nhớ nổi con đường.
Tha hương ngay trước cổng nhà mẹ cha…

24.
Ta còn em những giọt sương,
Nhòe nhòe bóng điện.
Mặt nước Hồ Gươm,
Một đêm trở lạnh.
Tháp Rùa ngả bóng lung linh.
Cánh nhạn chao nghiêng chiều cuối
Người ra đi mang theo buốt giá,
Áo choàng không ấm thân gầy,
Cầm bằng như cánh chim bay…

25.
Em ơi ! Hà Nội – phố !
Ta còn em cây bàng
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em nóc phố
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em mảnh trăng
Mồ côi mùa đông…

Xúc cảm trong ca khúc "Em ơi Hà Nội phố" mà nhạc sỹ Phú Quang đến thật tình cờ trong một lần gặp nhà thơ Phan Vũ - tác giả thơ của bài hát. Ông bồi hồi và ngạc nhiên đến kỳ lạ trước một Hà Nội xa mà thật quen thân trong bài thơ ấy.

Một Hà Nội rêu phong cổ kính .Một miền Hà Nội tràn về bình yên với “mùi hoàng lan”, “mùi hoa sữa”. Người ta thường nói Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu. Thế nhưng khi sang đông, Hà Nội còn có một dáng vẻ quyến rũ khác: xa vắng đơn côi nhưng thanh lịch và đầy ám ảnh.
Và chỉ những cảm xúc không thành lời ấy đã để lại cho đời một nhạc phẩm còn mãi với thời gian. Và mỗi khi nhớ tới ,ta lại như nghe một lời thì thầm đầy yêu thương, "Em ơi, Hà Nội phố..."

Hà Nội mỗi khi nhắc đến, không khỏi khiến ai cũng bồi hồi xao xuyến. Hà Nội là trái tim của đất Việt , là trái tim của những người con xa quê hương. Khơi nguồn cho cảm hứng thi ca, nhạc họa .
Hà Nội đẹp với vẻ thanh lịch và hào hoa đương đại. Khiến cho ai đã một lần bước đến là không thể quên ,không thể nào không nhớ .




Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Tôi đếm tuổi thơ

Tôi về đếm lại tuổi thơ
Đong qua sàng lại một tô chẳng đầy
Lòng buồn suy nghĩ căn cơ
Trăm năm một thúng tuổi thơ một bồ.

( Hồ Gươm sáng 28/10/2010)

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

Đốm lửa

Tôi đi tìm đốm lửa trong đêm
Dù chỉ là nhập nhòe ánh sáng
Đủ cho tôi tìm thấy con đường
Đưa tôi đến nơi tôi cần đến.

Tôi đã nhìn thấy trong đêm đốm lửa
Nhỏ nhoi giữa mênh mông đêm tối
Đốm lửa như sao khuê soi rọi
Để ta tìm đến chân trời.

Ừ một chút, một chút đấy thôi
Nhưng đủ sáng khi ta tìm lối
Và đã sáng những khi trời tối
Màn đêm đâu che nổi người ơi.

Nếu đã là đốm lửa của đêm
Hãy lung linh giữa muôn ngàn gió bão
Sáng ngời lên khi đêm đen buông xuống
Thắp mãi niềm tin trong mỗi con người.

( Hà Nội 5/7/2011)


Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Đêm đông lang thang phố

Những đêm đông lang thang phố cổ
Ánh đèn đêm tràn ngập phố phường
Ngõ nhỏ hun hút người qua lại
Quán cóc về đêm ấm ấm lòng.
Bước chân qua phố lớn Hàng Đào
Xuôi Hàng Ngang ồn ào náo nhiệt
Chợ đêm người đông như trẩy hội
Đồng Xuân rộn rã cả góc trời.
Đường Hàng Mã rạng ngời xanh đỏ
Màu giấy hồng, vàng, trắng lung linh.
Đến Lãn Ông, Thuốc Bắc ghé thăm
Mùi ngũ quả nồng nồng quyến rũ.
Qua Chả Cá phố xưa đặc sản
La cà Hàng Nón lại Bát Đàn
Ghé Văn Can cà phê góc phố
Nhân nhi ngồi ngắm bóng hồng qua.
Từ Hàng Bông xuyên về Cầu Gỗ
Bước chân đưa đến Nguyễn Hữu Huân.
Vượt qua phố Hàng Dầu đông đúc
Nghe kể về Hàng Bè thưở trước
nơi bến đò đỗ bán mây tre
và chợ xưa muối, mắm bây giờ
mang tên phố ngàn năm còn đó.
Về khuya mưa đông rơi nhè nhẹ
Thành phố vẫn náo nhiệt hội hè
Mờ xa long Biên cầu dài nối
Sông Hồng hai bờ sáng gương soi.
Bánh cốm xanh một màu thương nhớ
Hàng Than, Cửa Bắc đẹp như mơ.
Dạo xung quanh vườn hoa Hàng Đậu
Thư thái lòng ngắm bốt Nhà Tròn
Lạc vào khu Hàng Khoai, Hàng Chiếu
Ngỡ ngàng đứng dưới cổng Ô quan.
Hà Nội đêm ta yêu đến thế
Hàng Lược, Hàng thiếc lại Hàng Đồng
Phố nối phố dọc ngang chi chít
Người xa mong được mỗi lần qua.
Trở lại Hồ Gươm chốn linh thiêng
Vẫn rực sáng cầu xưa Thê Húc
Đền Ngọc Sơn thâm nghiêm trầm lặng
Trời đêm Hà nội mãi nhớ thương.

( Đêm 31/12/2011)

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Có một ngày...

Có một ngày em đi không trở lại
Phía sau chỉ còn lại hoang liêu
Những mảnh vỡ tình yêu rơi rớt
Lăn lóc phơi giữa đường cũ lối xưa.
Lối xưa đã mòn theo năm tháng
Dấu còn in của một thời nồng thắm
Lửa tình yêu trong vắt đến rạng ngời
Em đã đi rồi có còn gì nữa
Chỉ có mong manh chấp chới rượu vơi đầy.
Có một ngày phôi pha mang bão táp
Hàng cây xanh nghiêng ngả dưới chân đồi
Lửa lòng đã cạn hồn đơn chiếc
Lang thang tìm kỉ vật chốn xưa
Chốn xưa vắng bóng người tri kỷ
Ta chỉ với ta giữa khoảng lặng cuộc đời.

(Hà Nội 13.12.2011)


Thân Thương Hà Nội

Những ngày xa Hà Nội
Lòng sao mãi vấn vương
Từng góc phố thân quen
Cây đèn đường trước ngõ
Thoảng mùi hương đâu đó
Hoa sữa nồng nồng thơm.
Nhớ hè hoa phượng đỏ
tiếng ve kêu râm ran
Hà Nội nắng ngập tràn
Tuổi thơ hoài thương nhớ.
Thu sang gió heo may
Nghiêng nghiêng bóng hàng cây
Nắng vàng nhạt qua đây
Hồ Gươm xanh trời mây.
Nhớ dáng em dịu dàng
Tóc dài bay trong nắng
Thướt tha tà áo trắng
Nét thanh lịch Tràng An.
Đông về Hà Nội ơi
Rèm buông nơi phố nhỏ
Mưa giăng mờ ngang cửa
Giá lạnh đến tê người.
Đêm nay xa Hà Nội
Một trời thương mến thương
Ngoảnh mặt nhìn cố hương
Long biên mờ khói sương.
Hà Nội ơi Hà Nội
Ở nơi xa cách xa
Người vẫn mãi trong tôi
Thân thương ơi Hà Nội.

(sài gòn 30/9/2009)

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Về quê

Về quê uống rượu nếp quê
Rượu nồng thấm mãi tình quê ngọt ngào
Bên mẹ con thấy tự hào
Nuôi con khôn lớn biển nào sánh so
**
Về quê ăn gạo hương quê
Vị thơm dịu mát tình quê đậm đà
Hàng cau, bến nước, sân đình
Cánh diều, tiếng sáo thắm tình quê ơi.

( Hà Nội 11/01/2012)

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

Bây giờ là tháng mấy




Bây giờ là tháng mấy , nhưng sao cơn mưa của ngày hè vẫn quanh đây. Có lẽ đó chỉ là cảm giác nhưng dù sao cũng cám ơn mưa , cảm ơn đã khơi nguồn để chữ nghĩa xếp thành câu…
Ta nhớ một chiều mưa xưa cũ, ngày em đến mang theo cả một khung trời lộng gió.
Tâm hồn ta tươi mát và trẻ trung lạ, cái tươi mát của tuổi mới lớn mà ta ngỡ mình đã đánh mất lâu rồi.

Trời ươm nắng cho mây tan chảy thành mưa, riêng em đã ươm vào lòng ta cả một trời xanh hy vọng, để rồi… mọi thứ trở nên xám xịt kể từ em đi.
Mây hồng, mưa hồng, nắng hồng hay cả cuộc đời nhuộm màu hồng phải chăng đó chỉ là ảo ảnh trong những đôi mắt đang yêu ?
Còn ta, trước đây ta đã yêu, bây giờ ta vẫn còn yêu và có lẽ mãi về sau cũng thế !

Và giờ đây ,ta ngồi một mình giữa cơn mưa không dứt để nghe tình mình đã cạn, để nghe thương yêu ngày một rêu phong, để nghe nỗi đau ngủ vùi trên tay trắng.
Ừ thì thôi, rồi mình cũng như đá ngây ngô
Thế nhưng hồn ta sao vẫn mênh mông một nỗi đau muôn trùng.

Đường đời muôn nẻo, có những ngã đường ngập tràn niềm vui, có những ngã đường chìm trong đau khổ, có những ngã đường mịt mù gió bụi, có những ngã đường hiu hắt niềm đau…
Em và ta đã gặp nhau ở ngã đường nào? Là ngã đường duyên phận, là ngã đường chia xa?

Phải chăng từ ngàn xưa tiếng mưa rơi đã thế !
Em đã qua bao chiều mưa chiều nắng ?
Mà sao chỉ một lần xưa em ghé ngang đời , đã khiến vòng tay ta xanh xao cơn đau dài
Đâu đấy trên cao mây đã giăng phủ màu tím yêu thương .Bây giờ ta ru lòng ta bằng nỗi nhớ chơi vơi ..
Và có lẽ ,cuối cùng mưa cũng tan biến vào hư vô .

Em là mưa
Rơi trên môi
An nhiên
Bồng bềnh
Em như thể
Chưa từng trong mưa