Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2005

Nợ tình thơ

Tôi nợ em rồi tình và thơ
Cũng bởi tình em chẳng nhạt nhòa
Lối cũ tình xưa xin lưu nhớ
Nợ cả tình em, nợ cả thơ.

( Hải phòng 7/2008)

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2005

* Trong mưa buồn chờ đợi

Mưa buồn xúc cảm lòng ai
Đếm từng giọt rơi tí tách bên thềm
Ngổn ngang lòng còn trăn trở
Một trời mưa sao đếm nỗi em ơi.
***
Bên hiên chờ đợi bước chân
Khói thuốc, bờ môi, đường mòn, mắt dõi
Nhạt nhòa mưa người qua lại
Mà sao mãi chẳng thấy bóng em tôi.
***
Phố buồn mưa vẫn rơi rơi
Mành mưa che lấp khoảnh trời yêu thương
Trời kia sao nỡ phụ phàng
Cớ chi ngăn cách tình nàng với tôi./.
(sài gòn10/2010)

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2005

* Gặp em trong bất chợt

Anh đã gặp em trong bất chợt
Xa rồi lòng cảm thấy bâng khuâng
Nỗi nhớ từng đêm dào dạt tới
Để rồi chất chứa nhớ lâu thêm.

Anh đến gặp em và muốn nói
Nói rằng anh nhớ lắm em ơi
Chút hồng chợt vương trên đôi má
E lệ nhìn anh mắt sao cười.

Anh đến cùng em đi dạo phố
Nhỏ nhắn bàn tay ấm bàn tay
Cơn gió nhẹ mơn man suối tóc
Ôm chặt tình anh hạnh phúc này.

Anh đến và em nở nụ cười
Yêu thương trìu mến trên bờ môi
Để cho mỗi sáng cùng thức dậy
Chia sẽ đắng cay lẫn ngọt bùi.

( Sài gòn 05/2007)

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2005

* Tình em

Hồn thơ dẫu ở nơi xa
Anh viết về em sao gần đến thế
Chút buồn còn vướng đâu đây
Giăng tơ lòng vẫn ngẩn ngơ với mình
Anh đi tìm lại một thời
Bóng hồng phảng phất hương trời mông lung
Con đường hoa nhỏ uốn cong
Mà sao anh chẳng chút lòng tơ vương
Với em và chỉ em thôi
Dâng trào nỗi nhớ vòng đời anh thương
Nơi xa mới biết đêm dài
Bên em mới thấy tình đời đáng yêu.

Biên Hòa 4/2007

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2005

* Trở Lại Cần Thơ

Trở lại Cần Thơ bến đò xưa
Rộn ràng sông nước xôn xao nhớ
Xóm chài, thuyền kia người qua lại
Bóng hình em sao mãi chẳng về.
***
Vườn dừa vẫn xanh ru em ngủ
Điệu Nhạc quê hương có đậm đà
Cầu kiều ai bắc dãi yếm đào
Phụ mãi tình anh chẳng thể qua.
***
Năm tháng càng xa lòng mãi nhớ
Nắng vàng rơi xuống nước long lanh
Bên ấy người ơi đừng quên nhé
Mãi mãi lòng tôi vẫn đợi chờ./.

(Ninh kiều-Cần thơ 10/2009)

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2005

* Chợt...


Chợt gặp rồi quen ơi người lạ
Chợt nhớ chợt mơ chợt hiện về
Day dứt lòng ai từng đêm ngủ
Không nói yêu ai thấy dối lòng./.

(Sóc trăng 10/2009)

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2005

* Mong Manh

Sợi dây nào ràng buộc
Sao nhỏ đến mong manh
Chạm vào dây biến mất
Kết nối mãi chẳng thành
***
Hứa rồi hứa mãi thôi
Mong chờ sao chẳng thấy
Lời hứa quá mong manh
Lòng tin không ở lại.
***
Lời yêu anh nói mãi
Để em chờ đợi hoài
Tình anh mong manh quá
Trái tin em khờ dại
***
Tình người vẫn còn đó
Có những lúc mong manh
Tiền tài và danh vọng
Làm nhức nhối nhân tâm.
***
Đừng để những mong manh
Tồn tại trong năm tháng
Xua tan bao mờ ám
Cho cuộc đời êm trôi

(Hà Nội, 2/2009)

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2005

* Chia tay

Chia tay em rồi anh rất nhớ
Làn da em trắng mắt nhung huyền
Bờ môi mỏng càng thêm quyến rũ
Xin dấu son hồng để nhớ thêm.

(Hải phòng 7/2008)

Áo trắng

Một bó truyền đơn vài tờ báo
Gọn gàng trong cặp nữ sinh
Em đi đi khắp đô thành
Sài gòn đã vào đêm sâu thẳm
Em còn đi thấp thoáng phố dài
Bài học chưa xong em thức trắng
Sáng mai đến lớp mắt còn cay.
Em vẫn đi ngày ngày như thế
Bỗng một hôm đường phố vắng em.
Thương em mẹ khóc bầm giọt lệ
Và người yêu đau xé trái tim.
Đừng buồn em hỡi anh yêu quý
Trái tim em chung thủy suốt đời
Với Đảng với anh người đồng chí
Em là sen thơm ngát hoa tươi.
Tôi đã viết bài thơ áo trắng
Giữa xà lim xiềng nặng đôi chân
Máu đã chảy thành dòng đỏ thắm
Áo trắng này nguyện trắng mãi thôi

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2005

* Nỗi nhớ ở hai đầu

Cứ mỗi lần đi xa
Qua mọi miền tổ quốc
Nỗi nhớ càng da diết
Nặng trĩu ở hai đầu.

Ở đầu kia nỗi nhớ
Em ơi đừng quên nhé
Ở đầu này nỗi nhớ
Anh càng thêm ấm lòng.

Xa em ngàn vạn dặm
Êm đềm miệt vườn xanh
Sông hồng lên sắc đỏ
Gởi nỗi nhớ về anh.

Ôi thiết tha cuộc đời
Kết thành tình yêu ấy
Tình em và tình anh
Trãi dài theo nỗi nhớ.

Sông vang mãi lời ca
Gió ngân cung đàn nhỏ
Hòa vào khoảng trời xanh
Ru ngàn năm nỗi nhớ ...
( Hạ long 6/2008)

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2005

* Mùa thu cho ai

Mùa thu nào cho ai
Mà sao lòng tê tái
Lá vàng rơi vẫn rơi
Buồn bước chân chơi vơi .

Mùa thu nào cho ai
Nắng nhẹ vương bên thềm
Hàng cây đìu hiu đứng
Giọt vàng chẳng buông rơi .

Mùa thu nào em ơi
Gío lành lạnh êm trôi
Trời xanh sao xanh quá
Nỗi buồn vẫn bên tôi .

Mùa thu nào tôi ơi
Tình yêu xa cách xa
Lòng vẫn muốn níu kéo
Mong khoảng trời yêu thương .

Mùa thu ơi mùa thu
Một cánh vàng đơn côi
Như em qua đời tôi
Mảnh trăng rơi cuối trời .

Mùa thu nào cho em
Mùa thu nào cho tôi
Không còn thu chung nữa
Hạnh phúc đã xa rồi .

Mùa thu ơi mùa thu
Nơi xa xôi miền nhớ
Tiếng yêu còn đâu đó
Để có nhau trong đời .

Hải Phòng (18.05.09)

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2005

Áo trắng

Áo trắng em chưa vướng bụi đời
Chưa từng mơ tưởng chuyện xa xôi
Nhưng nay gặp cảnh đời chua xót
Áo trắng này nguyện trắng mãi thôi.
Avatar của cobe_haycuoi

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2005

Lời của gió

Nhớ lại thuở xưa ta đi học
Bài thơ chân thật là ước vọng vào đời
Thắp sáng trong ta những ngày giá rét
Khát khao hoài vọng làm đầy lý tưởng
Đó là những điều ta hằng mong muốn
Phải sống sao cho thật với tim mình
Phải sống thật với điều đơn giản nhất
Chân thật, tự tin ,kiên định
Chân bước ung dung không sợ yếu hèn
Để yêu hoài cuộc sống thêm hoa.

Lời của gió trong không gian vô tận
Và mây trời không gợn áng mây đen
Xuân ,hạ ,thu, đông bốn mùa rỏ rệt
Hờ hững thời gian trôi qua chầm chậm
Ta tìm gì giữa dòng đời vô thức
Chôn sâu thẳm tận miền ký ức
Quăng hết cõi lòng vào thế giới u minh
Lận đận lao đao tự tại mình
Cuộc đời vô tình xoay tròn ảo, thực
Ta xin để dành chia chút với nhân gian.

Đêm tàn rồi ta về thu xếp
Cõi lòng ta những ưu tư trăn trở
Ngày tháng ra đi bao giờ trở lại
Dòng sông nào rồi cũng trôi về biển cả
Sao chỉ riêng mình ta không thể
Ghét ai cứ bảo là không ghét
Không thích mà vẫn phải cứ yêu
Sao ta trần trụi ngây ngô thế này
Điều ta muốn, ta không làm được
Nửa muốn cười ,nửa kia chợt khóc
Bởi vì , xưa trót quên lời Mẹ dặn
Bởi vì, trời sinh ta vốn mềm lòng
Dù rằng: mười hai con giáp đứng đầu
Ta cầm tinh con vật thông minh
Sức khỏe tràn đầy ta vốn có
Chạy lui chạy tới vèo vèo
Nhưng mà lại ngại đông hà đó con.

Phùng Quán rầu chạy trốn trong mây
Và lời chân thật ta không muốn nhớ
Điều phải làm ta lại không thể
Ngậm ngùi thôi đành hẹn kiếp sau
Dù sự thật bản tuyên ngôn đã có:
" Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu "
Xã hội bây giờ đi trước thế kỉ
Con phải hiểu cả nghĩa lẫn lời
Một ngọn nến cho đời người
Phải thắp bằng ánh sáng trong tâm
Dẫu trái tim con rướm máu
Dẫu lời ngọt êm dịu vây quanh
Hãy luôn nuôi ý tưởng niềm tin
Bản tuyên ngôn cho sự thật
Phải thuộc lòng nhớ nhé con yêu!

(Ngày 23.12.2011)

(Viết tặng hai con trai, để các con nhận thức: đúng ý nghĩa của cuộc đời.)
ooOoo
Xin trích một đoạn trong bài: "Lời mẹ dặn" của nhà thơ Phùng Quán

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2005

Bản tình cuối





Trăng thì chẳng lúc nào có thể cứ tròn mãi như thế, rõ ràng là thế mà
Và cuộc sống cũng không bao giờ có thể như ta muốn .
Có phải em quá ngốc nghếch không tự hiểu nổi mình, luôn bắt anh phải học cách hiểu lòng em.
Anh như cậu học trò ngoan ngoãn, tự học, tự tìm tòi vì không thể tìm ra đáp số một bài toán khó: Bài toán trái tim em
Giữa anh và em, luôn có một vòng xoáy phải không ..
Điều đó làm chúng ta luôn ở hai đầu đường kính của một vòng tròn
Giữa anh và em, luôn có một hố sâu ngăn cách phải không ..
Điều đó làm chúng ta biến thành những kẻ thích mạo hiểm nhưng lại sợ trượt chân
Giữa anh và em, luôn có một bức tường vô hình phải không ..
Điều đó làm chúng ta cứ ngỡ đã đến được nhưng chỉ là đứng lặng nhìn nhau mà thôi.
Giữa anh và em, luôn có một bóng đêm đáng sợ phải không ..
Điều đó làm em luôn quờ quạng tìm anh trong đêm tối nhưng chỉ thấy lập lòe những đốm sao rơi.
Anh nói : đừng tạo sức ép cho anh
Có lẽ , em đã đòi hỏi anh nhiều thứ và nhu cầu của em cứ mỗi ngày một nhiều.
Như thể mỗi ngày em đều có một kế hoạch mới để làm
Còn anh, anh sống, anh yêu, anh học, anh làm những công việc như mình mong muốn
Mà em lại sống hời hợt với những nhu cầu lo toan của cuộc sống .
Có lẽ , em không nên đòi hỏi anh quá nhiều, không nên chiếm giữ quá nhiều
Có lẽ ,những bước chân khập khểnh của em những tưởng đến gần anh hơn bổng nhiên hóa ra lại xa hơn .
Có lẽ ,còn có những góc khuất mà không bao giờ em có thể chạm đến được
Em không muốn anh phải khó khăn ,phải chọn điều anh không muốn
Em không thể yên lành ngồi đó mà nhìn thấy anh quay quắt bởi sự không thể .. không thể nhìn anh ngồi đó mà khổ sở bởi chính em !
Có phải em sống quá cứng nhắc như anh đã từng nói .Em đã tự hỏi: tại sao anh lại chọn em thay vì người khác ?
Anh bảo : đó không phải là sự lựa chọn, đó là ở chính con tim .
Em chợt giật mình , khi bắt gặp ánh mắt , nụ cười của mình hôm nay sao khác ngày xưa quá, thay đổi nhiều quá, em rùng mình với sự thay đổi của chính mình.
Em không thể xem anh là bạn, cũng không thể đủ can đảm để khẳng định sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra sau nầy . Buông tay em đi
Hãy xem như mình chưa từng quen biết, như vậy sẽ tốt cho em hơn.
Nắng trong mắt em, nắng trên môi em và mưa rơi trên tóc em...tan biến đi đâu mất rồi
Em muốn mình vẫn như ngày xưa , ngày chưa có anh .


thq4.gif picture by hoalylily

Thứ Hai, 17 tháng 1, 2005

Donna Donna - Khúc tự lòng một thời thơ bé!

Mùa này ,đông đang bâng khuâng đến gần theo ngọn gió heo may
Sáng trời mờ hơi sương lành lạnh , trưa có chút nắng hanh hanh vàng
Hà Nội bây giờ đẹp lắm em biết không ?
Này nhé ! hương vị của hoa ,màu sắc của lá ,âm thanh xào xạc của gió đùa trên đám lá khô ,tạo nên một tiết tấu riêng nghe như có chút gì man mác .. xôn xao
Và lan tỏa trong không gian trên từng con đường ,trong từng góc phố
mùi hương hoa sữa cuối thu ,vẫn còn phảng phất len lỏi đâu đây đến nồng nàn
Sao như em ,sao vẫn như ngày nào, sao thấy thương thương và ghét đến thế !
Tôi mỗi ngày với những bận rộn ,trở về nhà tự tặng cho mình miền bình yên
là những khoảng lặng không tên .. "Chút tài sản riêng ấy " tôi dành dụm mãi.

Chợt giai điệu bản nhạc vang lên như dòng chảy...
Tôi cứ ngỡ như thấy lại chính mình ,căn phòng nhỏ giờ thênh thang cảm xúc
Nó không còn ngột ngạt bởi tiếng ồn, không sự cô đơn gầy guộc bủa vây
Chỉ còn là những âm thanh êm đềm dịu nhẹ...

Donna Donna Donna ngủ đi nhé
Ngoài đường nhiều gió tuyết rơi
Donna Donna Donna ngủ đi nhé
Hãy nằm trong cánh tay của mẹ…

Câu hát cứ ngân lên trong thiết tha đưa tôi về những tháng ngày thơ dại
Với giai điệu nhẹ nhàng , sâu lắng , đi vào lòng người êm ái như một lời ru.

Có một người đàn ông trước thềm nhà rêu phong
Bỗng ngồi khóc như những ngày thơ ấu
Sống đời bao cay đắng, tóc bạc phai mưa nắng
Tay đành trắng những giấc mơ thơ dại
Đi qua bao núi sông ghập ghềnh ,cuộc tình mãi lênh đênh
Đi qua bao thang năm vô tình ,một đêm nhớ tiếng ru mẹ hiền.

Cuộc sống bộn bề của một người đàn ông ,đã có gia đình khiến tôi nhiều lúc chẳng nhớ nỗi mình.
Và giờ khi vô tình nghe lại lời ca từ , ý nghĩa sâu sắc, buồn như thân phận của một đời người .
Dịu dàng ,réo rắt .. lạ lẩm mà sao nghe ấm áp quen thuộc quá !
Giấc ngủ an lành trong vòng tay mẹ, lời ru cất lên như điệu nhạc say lòng
Tất cả đã hòa quyện lẫn vào nhau, đan xen thành một giấc mơ trong sáng
Tôi chợt nhận ra ,giờ trong tôi là cả một miền thương nhớ…
Ngoài kia mưa nhiều thật nhiều, tôi lắng lại trong không gian riêng mình
Với một nỗi buồn sâu thẳm ..Ngày xưa ,tôi nghĩ mình hãy còn ngây ngô lắm !
Một ký ức xa xôi, một cảm xúc cũ trong tâm hồn dào dạt ùa về ..

Xuyên suốt bài hát là lời tự sự của cậu bé,từ những ngày thơ ấu cho tới khi cậu đã lớn khôn
Một câu chuyện kể về một hành trình dài . Câu chuyện bắt đầu từ ngôi nhà yêu dấu
Nơi cậu bé đã sống chỉ có niềm vui và hạnh phúc
Vậy mà tận sâu thẳm trong trái tim .Cậu bé luôn mong mình nhanh khôn lớn
Cậu ước mơ được trở thành một người đàn ông .Mỗi tối cậu bé đều mơ về nơi đó
Mơ về những cánh chim sải miết bay trên bầu trời rộng lớn
Khi mẹ yêu nhẹ nhàng đưa nôi ...
Rồi một ngày kia, cậu bé cũng đã lớn khôn
Cậu cất bước ra đi để khám phá cuộc sống xung quanh
Thôi những ngày tháng bé dại
Với những cuộc tình đi qua ,với cái đói lạnh và sự sợ hãi.
Cuộc đời như một dòng lũ xiết ,tự nó đã cuốn trôi đi tất cả những giấc mơ ảo vọng
Những ngày tháng khắc nghiệt ,thường xuyên tận trong trái tim
Cậu thấy mình bé nhỏ và yếu đuối trước những cuộc bể dâu.
Mỏi mệt cậu lê những bước chân đau, lòng ngập tràn những vết thương
Trải qua những đắng cay ,những mưa nắng phai màu trên tóc khiến cậu ngậm ngùi
Bỗng một hôm cậu nhớ ra, cậu luôn tha thiết được trở về mái nhà xưa
Cậu nhớ tiếng ru của người mẹ hiền ,nước mắt cậu tuôn rơi ..
Cậu buồn rầu hồi tưởng lại ngày xưa , mơ về tuổi thơ
Và thèm được hồn nhiên trong vòng tay thương yêu của mẹ
Bởi chỉ có ở nơi ấy ,cậu mới tránh được những gió bụi cuộc đời .
Và chỉ trước mẹ, cậu mới thấy mình bé nhỏ, mới thấy mình thật sự được yêu thương
Mới thấy quãng thời gian bên mẹ êm đềm biết bao
Và giờ đây trái tim nầy, đôi chân nầy vang mãi một khúc vọng quê hương
Chàng trai tìm về ngôi nhà tuổi thơ vẫn lưu dày trong kí ức
Trong sâu thẳm ,trái tim chàng theo tiếng gọi yêu thương trở về mái nhà xưa yêu dấu
Mà ở đó "Chỉ cần nó còn ở đó, chàng sẽ được bình yên ."

Donna, Donna, Donna
Con luôn tiếc về thời gian đã mất
Donna, Donna, Donna
Đứa trẻ thơ bây giờ ở nơi nào?