Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Lỡ rồi một chuyến đò sang

Lặng im đắm mình trong bóng tối
Trái tim đau, nỗi đau nghẹn ngào
Chuyến đò cuộc đời rời bến
Màn đêm buông xuống nhá nhem.

Dòng sông như không có sóng
mờ xa bóng áo thêu hồng
Người ấy đã sang sông.

Lòng trống rỗng
nỗi buồn trôi ngược vào tim
Năm tháng qua
còn đó vết thương rỉ máu .

Để mai này người ơi
đừng bao giờ
lỡ chuyến đò sang.

( Hà Nội 25/10/2011)

Con yêu thầy cô

Cô là giọt mưa
Trong ngày nắng hạ
Cho con nguồn nước
Tươi mát nụ cười.
Thầy như hàng cây
Xanh xanh rũ bóng
Chở che nóng gắt
Yên lành con chơi.
Con yêu yêu lắm
Ơi thầy cô ơi.

( tặng các cháu mẫu giáo-Hà nội 20/11/2011)

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Những giọt mưa

Qua ô cửa
Em nhìn giọt mưa rơi
Tiếng mưa
như bản nhạc
mà trời ban cho đời

Những giọt mưa nhảy nhót
Giống đàn trẻ vui chơi
Mưa mang theo nguồn nước
đem sức sống cho người
Yêu, yêu lắm mưa ơi.

( Trung thu 2011- Hà Nội 14.09.2011)

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Xa rồi ngày xưa

Xa rồi ngày xưa... xa rồi những ký ức mong manh
Từng giọt nhẹ buồn rơi như cơn mưa cuối mùa tan vào khoảng không
Em đi cùng những tiếng ve sầu nỉ non trong lá
Em đi cùng tiếng dương cầm phía mặt trời chói lóa
Em đi cùng một tình yêu chấp chới lìa nhau...

Ngày xưa có cây Ngọc Lan nở hoa trắng xóa lối về
Ngày xưa có cánh bướm vàng bay giữa chiều hoa mộng.
Ngày xưa có con Ong đi tìm hương phấn.
Ngày xưa có hai người cùng dệt câu yêu thương...

Giờ chỉ còn lại anh thôi, còn lại anh với mùa
Chỉ còn lại anh với khoảng lặng như nốt nhạc xưa
Cuối mỗi bản tình ca luôn là khúc ngân dài luyến nhớ
Để lòng em, lòng anh chơi vơi suốt cả cuộc đời...

Em đi rồi, đi về phía cơn mưa trắng xóa lưng trời
Dòng thời gian trôi đi ngỡ khỏa lấp giùm anh những bộn bề đắng chát . Nhưng khi hạnh phúc về trên tay anh lại thấy bồi hồi lưu luyến ngày xưa. Nơi ký ức thiêng liêng bên ngôi trường cũ, em ngủ yên lành dưới đám cỏ mềm và rừng thông vi vút. Gió hát rì rào như lời hát tím tim anh .

Giấc mơ xưa anh tìm về trong những chiều lá me bay giăng kín khung trời
Khoảng lặng như câu kinh rơi trên những bông lan trắng
Có điều gì đó chạm vào tim rồi vỡ tan làm nghìn mảnh nhớ
Mùa Hạ chia ly tiễn biệt một người xa...

Hãy về đây... Tình yêu lớn lao, tình yêu bao dung như ánh mặt trời rạng ngời phủ lối, nụ cười này, chiếc khăn này anh ướp hương xưa...

Anh bước ba bước, một bước qua em và kỷ niệm một thời. Một bước qua những niềm đau của mối tình thứ nhất. Một bước qua những gian nan đường đời nhiều thử thách, bước cuối cùng anh chạm được tình yêu.

Những giọt buồn đã rơi hóa thành cơn sóng nhỏ, sóng reo mùa cũ ,sóng cuốn ra khơi thiết tha những yêu thương .Đêm nay một mình... ngậm ngùi chiếc bóng đơn côi . Những nốt nhạc thời gian trải dài theo từng tháng năm nhung nhớ... như từng dòng sông lặng lẽ chảy về phía trời xa.

Anh chắp lại từng nỗi nhớ. Anh nối lại từng mùa hoa vàng vương trong chiều gió. Chợt giật mình nghe lá hát, chạm vào đâu sao cũng thấy nhớ ...Em đâu rồi, hởi em xưa !

Hãy để anh dắt em về chốn ấy chiều nay. Hãy đặt một nụ hôn nhỏ lên phiến đá dòng tên. Hãy gửi tình em trong nén hương yêu,như chiếc lá khẽ rơi vương trên bờ vai con gái... thời thơ dại yêu vụng về, e ấp con tim .

Một ngày. Rồi tất cả cũng theo những cánh buồm khuất sau chân mây. Rồi ký ức cũng hóa thành khoảng lặng. Một khoảng lặng buồn nhưng sẽ không làm em khóc nữa phải không em ? Anh gói ghém tình anh vào những lá thư xanh , anh ở lại cùng nốt nhạc tình xưa trong kí ức những con đường em qua mãi là kỷ niệm ngày xa .

@gmail.com

Ngày hôm nay, tôi bỗng đặt ra cho mình một câu hỏi:

Biết trả lời sao đây, khi có lúc ,tôi không dám đối diện với chính bản thân mình?
Tôi sợ mọi người biết rằng: tôi cô đơn , rằng: tôi yếu đuối ,rằng: tôi không mạnh mẽ .Có lúc, tôi đã chán nản và tuyệt vọng vì không tìm ra lối thoát .

Nhiều khi , cuộc sống này cũng mang lại cho tôi những điều phiền muộn. Không riêng gì tôi, mà với tất cả mọi người đều như vậy . Để vượt qua nỗi buồn, tôi cần sự chia sẻ, một sự cảm thông, bởi đó là gánh nặng mà cần phải trút bỏ. Và khi ấy tôi thật sự cảm thấy nhẹ lòng.

Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nào? Có nỗi buồn nào mà sẽ không vượt qua? Có yêu thương nào gọi là ít, gọi là nhiều? Với tôi, những câu hỏi ấy mãi mãi không có lời giải đáp.

Nỗi buồn, liệu có thể sống mãi với nó được không, hay là học cách tạo niềm vui và che lấp nỗi buồn ấy thì không phải sẽ tốt hơn? Thương hại cũng là sự sẻ chia nỗi buồn với người khác, và đừng thấy xấu hổ khi người khác thương hại mình.

Yêu thương, liệu có diễn tả hết bằng lời nói, bằng hành động, hay bằng cử chỉ. Không có cái gì là vô tận, nhưng yêu thương mãi mãi là vô tận với mỗi sinh vật sống trong thế giới này.

Tôi nhớ mình đã đọc đâu đó: "Sống là hãy nhìn sang bên cạnh, và chia sẻ với những người đồng cảnh .Nhìn lên trên , mình còn thua kém rất nhiều người ,nhưng nhìn bên dưới ,cũng còn rất nhiều người khác không bằng mình. Và cứ mãi hơn thua, thì chẳng phải sẽ khổ sở lắm sao?”

Và giờ ,tôi học cách yêu những niềm tin, trân trọng những tình cảm và hy vọng của mọi người dành cho mình. Học cách yêu cuộc sống, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác.
Tôi tìm thấy sự thanh thản trong chính tâm hồn mình.

Nhưng tôi chợt nhận ra một điều đơn giản: "Sống là để học cách yêu".

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

Phôi pha


Mơ tình xứ Huế _Mưa Huế

MƯA HUẾ

Khi mô anh về thăm Huế xưa
Nhớ gói giùm em một chút mưa
Gói thêm mớ lạnh từ chân tóc
Buốt thấu buồng tim vẫn chưa bưa

Ngoài nớ chừ đang giữa mùa mưa
Em về áo mỏng có ai đưa
Qua sông nước ngập ngăn bờ đá
Gót nhỏ chắc em lạnh suốt mùa

Thuở ấy em còn rất ngây thơ
Có anh che áo những lúc mưa
Qua sông thuyền nhỏ anh ôm lái
Ám áp tình em buổi dại khờ

Rồi một chiều thu em xa quê
Ðể ai đứng đợi bước chân về
Mưa giăng đỉnh Ngự se lòng nhớ
Gió buốt giòng Hương lạnh tái tê

Từ ấy mưa về không có em
Buồn hiu quán nhỏ phố lên đèn
Mưa thơ rét mướt lòng ly khách
Nỗi nhớ bềnh bồng lay ngõ tim

Hẹn Huế mùa sau sẽ về thăm
Thăm từng cái lạnh dấu trong chăn
Nghe mưa rả rích trong đêm vắng
Ðể nhớ vô cùng những tháng năm.

(Hồ Đắc Thiếu Anh)

Mơ tình xứ Huế

Cứ mỗi lần nghe giọng của em
Anh lại nhớ vô cùng giọng mạ
Cố Đô mình trong trái tim mô lạ
Răng thẩn thờ như thuở mới quen?

Cau Nam Phổ thêm miếng trầu têm
Là Tình Yêu đỏ hồng buổi chợ
Mắt của em là con mắt nhớ
Gọi anh về dưới bóng quê cha…

Đò chợ Dinh không còn chuyến người qua
Bởi chiếc cầu bắt ngang Gia Hội
Anh vẫn chín- đợi- mười- chờ, em nói
Tiếng bên tê nghe dễ lạc lòng!

Thương mạ một thời gạo-chợ-nước-sông
Câu Mái Nhì nhả ra chung thủy
Thỏ thẻ, ngọt ngào là con gái Huế
Yêu cháy lòng cũng con gái Kim Long…

Nghe giọng em rất dễ mềm lòng
Lương Sơn Bạc cũng sửng sờ, chùn bước
Huống chi anh-gã giang- hồ- áo-bạc
Cứ mơ tình xứ Huế mắt đăm đăm…

Trần Dzạ Lữ
( SàiGòn , tháng 12 năm 2011)


Mưa Huế Huế Mưa

Huế như dài ra theo cơn mưa
Huế khoác khăn che mỏng bụi mờ
Huế thả chùm mây theo vạt áo
Nhón bàn chân nhỏ gót tiểu thơ

Mưa rót cô đơn lòng thiếu phụ
Mưa chìm phố cổ đợi ai qua
Mưa trải rộng thêm ngàn tâm sự
Mưa nhả vào tim nỗi nhớ nhà

Mưa Huế hình như chỉ bắt đầu
Mà dài se sắt mãi về sau
Trầm ngâm một bóng ai ngồi đợi
Chỉ thấy mưa rơi đỏ mắt sầu

Huế xa xôi mà Huế thật gần
Mưa qua khuấy động cõi tình nhân
Mưa siết tay cho tình thêm ấm
Mưa tạt vào lòng những bâng khuâng

Hỏi nhỏ, khi mô trời mưa tạnh
Huế buồn khẽ nói, biết khi mô
Có lẽ mưa tuôn chưa dứt hạt
Mưa hoài nên Huế đọng thành thơ

(TRẦN KIÊU BẠC)
Nhắc đến Huế, ít nhiều mọi người cũng nghĩ đến mưa Huế. Mưa và mưa, cũng là hạt mưa rơi xuống trần gian này nhưng chỉ có mưa Huế mới mịt mù như thế, chỉ có mưa Huế mới xanh xao mới da diết, âm ỉ và day dứt đến thế ! khi nghe tiếng mưa rả rích. Dường như nó có một ma lực nào đó làm tâm hồn con người trùng xuống, lắng đọng lại. Để rồi man mác, ngẩn ngơ, buồn vu vơ…Một nỗi buồn không thể gọi tên như nhạc Trịnh và Huế mãi mãi cứ nồng nàn, mãi mãi cứ hoài niệm. Vì thế không lạ gì khi đến Huế người ta bắt gặp nhiều quán café mang tên Phôi pha, Hạ Trắng, Mưa Hồng, Vô thường…và đó cũng là cái cách người Huế yêu nhạc Trịnh,
Những ai đã từng đến Huế dù chỉ một lần, đều mang nỗi nhớ Huế trong lòng mặc dù mưa Huế rất da diết . Và Huế trong tôi bao giờ cũng đẹp dù là mùa nắng hay mưa, hạ hay đông . Vâng , mùa đông ở Huế mưa mưa hoài không dứt cả bầu trời như trắng xóa trong màn Sương . . Người ta vẫn thường thấy dòng sông ,nhưng để gặp một dòng sông chảy nhẹ nhàng, êm dịu nhưng chở đầy ưu tư, trầm lặng và sâu, rõ ràng không thể tìm thấy những điều ấy ở dòng sông khác mà chỉ có thể tìm thấy ở dòng sông ở Huế .Tôi cũng thế, những lúc lòng chông chênh tôi lại tìm về với thiên nhiên, có thể một mình bên sông , có thể một mình trước biển hay một mình lang thang đâu đó, tìm về để thấy lòng mình ngoan hiền, dễ chịu và tan vào trong khoảng không gian ấy và chợt nhận ra rằng thiên nhiên lúc ấy như một nàng tiên trong cổ tích, hiền hòa và tinh khôi.

Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

Tình hồng tháng năm

Ánh phượng hồng tháng năm rực rỡ
Lặng im trông lầu thành còn đó
Trời sang hạ anh đi từ độ
Đượm má hồng thoáng gió hương sen.

Thăm thành cũ cuối năm chợt nhớ
Lối phượng rơi mưa đã giăng mờ
Cung trầm lắng chiều đông lễ nhạc
Nhớ tới chăng liệu có còn ai.

Muôn vạn lối xuân tới đường tình
Lạc bước chân vào cõi hư không
Mùa thu cũ cho em ôn lại
Trong mắt trong mang chút hương nồng.