Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

@gmail.com

Ngày hôm nay, tôi bỗng đặt ra cho mình một câu hỏi:

Biết trả lời sao đây, khi có lúc ,tôi không dám đối diện với chính bản thân mình?
Tôi sợ mọi người biết rằng: tôi cô đơn , rằng: tôi yếu đuối ,rằng: tôi không mạnh mẽ .Có lúc, tôi đã chán nản và tuyệt vọng vì không tìm ra lối thoát .

Nhiều khi , cuộc sống này cũng mang lại cho tôi những điều phiền muộn. Không riêng gì tôi, mà với tất cả mọi người đều như vậy . Để vượt qua nỗi buồn, tôi cần sự chia sẻ, một sự cảm thông, bởi đó là gánh nặng mà cần phải trút bỏ. Và khi ấy tôi thật sự cảm thấy nhẹ lòng.

Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nào? Có nỗi buồn nào mà sẽ không vượt qua? Có yêu thương nào gọi là ít, gọi là nhiều? Với tôi, những câu hỏi ấy mãi mãi không có lời giải đáp.

Nỗi buồn, liệu có thể sống mãi với nó được không, hay là học cách tạo niềm vui và che lấp nỗi buồn ấy thì không phải sẽ tốt hơn? Thương hại cũng là sự sẻ chia nỗi buồn với người khác, và đừng thấy xấu hổ khi người khác thương hại mình.

Yêu thương, liệu có diễn tả hết bằng lời nói, bằng hành động, hay bằng cử chỉ. Không có cái gì là vô tận, nhưng yêu thương mãi mãi là vô tận với mỗi sinh vật sống trong thế giới này.

Tôi nhớ mình đã đọc đâu đó: "Sống là hãy nhìn sang bên cạnh, và chia sẻ với những người đồng cảnh .Nhìn lên trên , mình còn thua kém rất nhiều người ,nhưng nhìn bên dưới ,cũng còn rất nhiều người khác không bằng mình. Và cứ mãi hơn thua, thì chẳng phải sẽ khổ sở lắm sao?”

Và giờ ,tôi học cách yêu những niềm tin, trân trọng những tình cảm và hy vọng của mọi người dành cho mình. Học cách yêu cuộc sống, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác.
Tôi tìm thấy sự thanh thản trong chính tâm hồn mình.

Nhưng tôi chợt nhận ra một điều đơn giản: "Sống là để học cách yêu".

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét