Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2005

Áo trắng

Áo trắng em chưa vướng bụi đời
Chưa từng mơ tưởng chuyện xa xôi
Nhưng nay gặp cảnh đời chua xót
Áo trắng này nguyện trắng mãi thôi.
Avatar của cobe_haycuoi

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2005

Lời của gió

Nhớ lại thuở xưa ta đi học
Bài thơ chân thật là ước vọng vào đời
Thắp sáng trong ta những ngày giá rét
Khát khao hoài vọng làm đầy lý tưởng
Đó là những điều ta hằng mong muốn
Phải sống sao cho thật với tim mình
Phải sống thật với điều đơn giản nhất
Chân thật, tự tin ,kiên định
Chân bước ung dung không sợ yếu hèn
Để yêu hoài cuộc sống thêm hoa.

Lời của gió trong không gian vô tận
Và mây trời không gợn áng mây đen
Xuân ,hạ ,thu, đông bốn mùa rỏ rệt
Hờ hững thời gian trôi qua chầm chậm
Ta tìm gì giữa dòng đời vô thức
Chôn sâu thẳm tận miền ký ức
Quăng hết cõi lòng vào thế giới u minh
Lận đận lao đao tự tại mình
Cuộc đời vô tình xoay tròn ảo, thực
Ta xin để dành chia chút với nhân gian.

Đêm tàn rồi ta về thu xếp
Cõi lòng ta những ưu tư trăn trở
Ngày tháng ra đi bao giờ trở lại
Dòng sông nào rồi cũng trôi về biển cả
Sao chỉ riêng mình ta không thể
Ghét ai cứ bảo là không ghét
Không thích mà vẫn phải cứ yêu
Sao ta trần trụi ngây ngô thế này
Điều ta muốn, ta không làm được
Nửa muốn cười ,nửa kia chợt khóc
Bởi vì , xưa trót quên lời Mẹ dặn
Bởi vì, trời sinh ta vốn mềm lòng
Dù rằng: mười hai con giáp đứng đầu
Ta cầm tinh con vật thông minh
Sức khỏe tràn đầy ta vốn có
Chạy lui chạy tới vèo vèo
Nhưng mà lại ngại đông hà đó con.

Phùng Quán rầu chạy trốn trong mây
Và lời chân thật ta không muốn nhớ
Điều phải làm ta lại không thể
Ngậm ngùi thôi đành hẹn kiếp sau
Dù sự thật bản tuyên ngôn đã có:
" Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu "
Xã hội bây giờ đi trước thế kỉ
Con phải hiểu cả nghĩa lẫn lời
Một ngọn nến cho đời người
Phải thắp bằng ánh sáng trong tâm
Dẫu trái tim con rướm máu
Dẫu lời ngọt êm dịu vây quanh
Hãy luôn nuôi ý tưởng niềm tin
Bản tuyên ngôn cho sự thật
Phải thuộc lòng nhớ nhé con yêu!

(Ngày 23.12.2011)

(Viết tặng hai con trai, để các con nhận thức: đúng ý nghĩa của cuộc đời.)
ooOoo
Xin trích một đoạn trong bài: "Lời mẹ dặn" của nhà thơ Phùng Quán

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2005

Bản tình cuối





Trăng thì chẳng lúc nào có thể cứ tròn mãi như thế, rõ ràng là thế mà
Và cuộc sống cũng không bao giờ có thể như ta muốn .
Có phải em quá ngốc nghếch không tự hiểu nổi mình, luôn bắt anh phải học cách hiểu lòng em.
Anh như cậu học trò ngoan ngoãn, tự học, tự tìm tòi vì không thể tìm ra đáp số một bài toán khó: Bài toán trái tim em
Giữa anh và em, luôn có một vòng xoáy phải không ..
Điều đó làm chúng ta luôn ở hai đầu đường kính của một vòng tròn
Giữa anh và em, luôn có một hố sâu ngăn cách phải không ..
Điều đó làm chúng ta biến thành những kẻ thích mạo hiểm nhưng lại sợ trượt chân
Giữa anh và em, luôn có một bức tường vô hình phải không ..
Điều đó làm chúng ta cứ ngỡ đã đến được nhưng chỉ là đứng lặng nhìn nhau mà thôi.
Giữa anh và em, luôn có một bóng đêm đáng sợ phải không ..
Điều đó làm em luôn quờ quạng tìm anh trong đêm tối nhưng chỉ thấy lập lòe những đốm sao rơi.
Anh nói : đừng tạo sức ép cho anh
Có lẽ , em đã đòi hỏi anh nhiều thứ và nhu cầu của em cứ mỗi ngày một nhiều.
Như thể mỗi ngày em đều có một kế hoạch mới để làm
Còn anh, anh sống, anh yêu, anh học, anh làm những công việc như mình mong muốn
Mà em lại sống hời hợt với những nhu cầu lo toan của cuộc sống .
Có lẽ , em không nên đòi hỏi anh quá nhiều, không nên chiếm giữ quá nhiều
Có lẽ ,những bước chân khập khểnh của em những tưởng đến gần anh hơn bổng nhiên hóa ra lại xa hơn .
Có lẽ ,còn có những góc khuất mà không bao giờ em có thể chạm đến được
Em không muốn anh phải khó khăn ,phải chọn điều anh không muốn
Em không thể yên lành ngồi đó mà nhìn thấy anh quay quắt bởi sự không thể .. không thể nhìn anh ngồi đó mà khổ sở bởi chính em !
Có phải em sống quá cứng nhắc như anh đã từng nói .Em đã tự hỏi: tại sao anh lại chọn em thay vì người khác ?
Anh bảo : đó không phải là sự lựa chọn, đó là ở chính con tim .
Em chợt giật mình , khi bắt gặp ánh mắt , nụ cười của mình hôm nay sao khác ngày xưa quá, thay đổi nhiều quá, em rùng mình với sự thay đổi của chính mình.
Em không thể xem anh là bạn, cũng không thể đủ can đảm để khẳng định sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra sau nầy . Buông tay em đi
Hãy xem như mình chưa từng quen biết, như vậy sẽ tốt cho em hơn.
Nắng trong mắt em, nắng trên môi em và mưa rơi trên tóc em...tan biến đi đâu mất rồi
Em muốn mình vẫn như ngày xưa , ngày chưa có anh .


thq4.gif picture by hoalylily