Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Xa rồi ngày xưa

Xa rồi ngày xưa... xa rồi những ký ức mong manh
Từng giọt nhẹ buồn rơi như cơn mưa cuối mùa tan vào khoảng không
Em đi cùng những tiếng ve sầu nỉ non trong lá
Em đi cùng tiếng dương cầm phía mặt trời chói lóa
Em đi cùng một tình yêu chấp chới lìa nhau...

Ngày xưa có cây Ngọc Lan nở hoa trắng xóa lối về
Ngày xưa có cánh bướm vàng bay giữa chiều hoa mộng.
Ngày xưa có con Ong đi tìm hương phấn.
Ngày xưa có hai người cùng dệt câu yêu thương...

Giờ chỉ còn lại anh thôi, còn lại anh với mùa
Chỉ còn lại anh với khoảng lặng như nốt nhạc xưa
Cuối mỗi bản tình ca luôn là khúc ngân dài luyến nhớ
Để lòng em, lòng anh chơi vơi suốt cả cuộc đời...

Em đi rồi, đi về phía cơn mưa trắng xóa lưng trời
Dòng thời gian trôi đi ngỡ khỏa lấp giùm anh những bộn bề đắng chát . Nhưng khi hạnh phúc về trên tay anh lại thấy bồi hồi lưu luyến ngày xưa. Nơi ký ức thiêng liêng bên ngôi trường cũ, em ngủ yên lành dưới đám cỏ mềm và rừng thông vi vút. Gió hát rì rào như lời hát tím tim anh .

Giấc mơ xưa anh tìm về trong những chiều lá me bay giăng kín khung trời
Khoảng lặng như câu kinh rơi trên những bông lan trắng
Có điều gì đó chạm vào tim rồi vỡ tan làm nghìn mảnh nhớ
Mùa Hạ chia ly tiễn biệt một người xa...

Hãy về đây... Tình yêu lớn lao, tình yêu bao dung như ánh mặt trời rạng ngời phủ lối, nụ cười này, chiếc khăn này anh ướp hương xưa...

Anh bước ba bước, một bước qua em và kỷ niệm một thời. Một bước qua những niềm đau của mối tình thứ nhất. Một bước qua những gian nan đường đời nhiều thử thách, bước cuối cùng anh chạm được tình yêu.

Những giọt buồn đã rơi hóa thành cơn sóng nhỏ, sóng reo mùa cũ ,sóng cuốn ra khơi thiết tha những yêu thương .Đêm nay một mình... ngậm ngùi chiếc bóng đơn côi . Những nốt nhạc thời gian trải dài theo từng tháng năm nhung nhớ... như từng dòng sông lặng lẽ chảy về phía trời xa.

Anh chắp lại từng nỗi nhớ. Anh nối lại từng mùa hoa vàng vương trong chiều gió. Chợt giật mình nghe lá hát, chạm vào đâu sao cũng thấy nhớ ...Em đâu rồi, hởi em xưa !

Hãy để anh dắt em về chốn ấy chiều nay. Hãy đặt một nụ hôn nhỏ lên phiến đá dòng tên. Hãy gửi tình em trong nén hương yêu,như chiếc lá khẽ rơi vương trên bờ vai con gái... thời thơ dại yêu vụng về, e ấp con tim .

Một ngày. Rồi tất cả cũng theo những cánh buồm khuất sau chân mây. Rồi ký ức cũng hóa thành khoảng lặng. Một khoảng lặng buồn nhưng sẽ không làm em khóc nữa phải không em ? Anh gói ghém tình anh vào những lá thư xanh , anh ở lại cùng nốt nhạc tình xưa trong kí ức những con đường em qua mãi là kỷ niệm ngày xa .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét