Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Có còn một niềm tin

 
Tóc hoa râm
Tôi tìm về đất mẹ
Những thăng trầm
Đô thị tưởng đã qua
Nơi cuộc sống
Đã có những mặn mà
Đau trăn trở
Vết thương còn rấm rứt
Buồn không tưởng
Những manh nha rao bán
Thương cõi người
Vì bần tiện riêng tư
Vui và cảm
Hồn nhiên ơi một thuở
Để còn lưu
Và giữ tấm chân tình.

Tóc hoa râm
Tôi tìm về nguồn cội
Những tưởng rằng
Còn đó cánh diều xanh
Tiếng sáo quê
Trong veo hồn đồng nội
Những tưởng rằng
Con sông xưa còn nhớ
Mỗi tháng ngày
Tắm mát tuổi thơ tôi
Những tưởng còn
Đâu đó bầy trẻ chơi
Giữa đồng quê
Ngào ngạt lúa non tươi.

Tóc hoa râm
Tôi nghĩ về thế sự
Vẫn còn dài
Cuộc sống lắm trái ngang
Khoảng sáng tối
Của con người thật giả
Những nông sâu
trong tư lợi suy đồi
Những đắn đo
Lương tâm và trách nhiệm
Để lòng còn
Giữ lại những niềm tin.

 ( Hà nội đêm 24.01.2013)

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Còn không bến đậu


Trên sông xa một bóng con đò
Lặng lờ trôi giữa dòng xuôi ngược
Về đâu nghe tiếng gọi về đâu
Bến cũ còn không người đứng đợi

Nơi con đường em đã đi qua
Đôi bờ màu thời gian nhuộm lối
Chỉ còn vệt nắng cuối hoàng hôn
Gọi gió về phố vắng hanh hao

Mưa hắt hiu màn đêm buông vắng
Lặng im côn trùng rả rích than
Đường đời qua bao mùa đông giá
Bao năm rồi giấu nỗi chờ mong

Nơi cuối đường le lói tình thương
Có phải chăng niềm tin phảng phất
Để em tôi tìm về câu hát
Nghe buồn rơi ngọn sóng chơi vơi

Những nông sâu bến bờ xa lắc
Đón nỗi sầu khi gió heo sang
Bến đậu nào đã hết thời gian
Chút náu nương đêm sâu ký ức

Giữa thinh không bồng bềnh con nước
Sóng vỗ lao xao mạn thuyền em
Lênh đênh ngày qua ngày trôi nổi
Tìm về đâu một cõi an nhiên...

( S T_ 17/05/2012 )


Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Về quê nghe câu hò ví dặm

Ngày về trên biển quê hương
Rì rào sóng vỗ lòng thương vô cùng
Tiếng trầm bổng đến lạ lùng
Mà nghe réo rắt nỗi lòng đầy vơi.

Đời người rong ruổi ngược xuôi
Chốn quê yên ấm là nơi tìm về
Nghe làn gió hát triền đê
Nhớ câu ví dặm lời thề em trao.

Ngược đường rừng thẳm núi cao
Xa xôi vẫn nhớ hôm nào chia tay
Qua rồi đá mẻ lưỡi cày
Đói nghèo lam lũ tháng ngày lùi xa.

Tha phương hình bóng quê nhà
Còn vương vấn mãi thiết tha nỗi lòng
" Muối ba năm muối còn vẫn mặn
Gừng chín tháng gừng hãy còn cay"

Về quê ngắm biển trời mây
Nghe câu ví dặm lòng này rưng rưng.

( Lê Ngọc Quang- Hồ Sĩ Tá)