Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

Mơ tình xứ Huế _Mưa Huế

MƯA HUẾ

Khi mô anh về thăm Huế xưa
Nhớ gói giùm em một chút mưa
Gói thêm mớ lạnh từ chân tóc
Buốt thấu buồng tim vẫn chưa bưa

Ngoài nớ chừ đang giữa mùa mưa
Em về áo mỏng có ai đưa
Qua sông nước ngập ngăn bờ đá
Gót nhỏ chắc em lạnh suốt mùa

Thuở ấy em còn rất ngây thơ
Có anh che áo những lúc mưa
Qua sông thuyền nhỏ anh ôm lái
Ám áp tình em buổi dại khờ

Rồi một chiều thu em xa quê
Ðể ai đứng đợi bước chân về
Mưa giăng đỉnh Ngự se lòng nhớ
Gió buốt giòng Hương lạnh tái tê

Từ ấy mưa về không có em
Buồn hiu quán nhỏ phố lên đèn
Mưa thơ rét mướt lòng ly khách
Nỗi nhớ bềnh bồng lay ngõ tim

Hẹn Huế mùa sau sẽ về thăm
Thăm từng cái lạnh dấu trong chăn
Nghe mưa rả rích trong đêm vắng
Ðể nhớ vô cùng những tháng năm.

(Hồ Đắc Thiếu Anh)

Mơ tình xứ Huế

Cứ mỗi lần nghe giọng của em
Anh lại nhớ vô cùng giọng mạ
Cố Đô mình trong trái tim mô lạ
Răng thẩn thờ như thuở mới quen?

Cau Nam Phổ thêm miếng trầu têm
Là Tình Yêu đỏ hồng buổi chợ
Mắt của em là con mắt nhớ
Gọi anh về dưới bóng quê cha…

Đò chợ Dinh không còn chuyến người qua
Bởi chiếc cầu bắt ngang Gia Hội
Anh vẫn chín- đợi- mười- chờ, em nói
Tiếng bên tê nghe dễ lạc lòng!

Thương mạ một thời gạo-chợ-nước-sông
Câu Mái Nhì nhả ra chung thủy
Thỏ thẻ, ngọt ngào là con gái Huế
Yêu cháy lòng cũng con gái Kim Long…

Nghe giọng em rất dễ mềm lòng
Lương Sơn Bạc cũng sửng sờ, chùn bước
Huống chi anh-gã giang- hồ- áo-bạc
Cứ mơ tình xứ Huế mắt đăm đăm…

Trần Dzạ Lữ
( SàiGòn , tháng 12 năm 2011)


Mưa Huế Huế Mưa

Huế như dài ra theo cơn mưa
Huế khoác khăn che mỏng bụi mờ
Huế thả chùm mây theo vạt áo
Nhón bàn chân nhỏ gót tiểu thơ

Mưa rót cô đơn lòng thiếu phụ
Mưa chìm phố cổ đợi ai qua
Mưa trải rộng thêm ngàn tâm sự
Mưa nhả vào tim nỗi nhớ nhà

Mưa Huế hình như chỉ bắt đầu
Mà dài se sắt mãi về sau
Trầm ngâm một bóng ai ngồi đợi
Chỉ thấy mưa rơi đỏ mắt sầu

Huế xa xôi mà Huế thật gần
Mưa qua khuấy động cõi tình nhân
Mưa siết tay cho tình thêm ấm
Mưa tạt vào lòng những bâng khuâng

Hỏi nhỏ, khi mô trời mưa tạnh
Huế buồn khẽ nói, biết khi mô
Có lẽ mưa tuôn chưa dứt hạt
Mưa hoài nên Huế đọng thành thơ

(TRẦN KIÊU BẠC)
Nhắc đến Huế, ít nhiều mọi người cũng nghĩ đến mưa Huế. Mưa và mưa, cũng là hạt mưa rơi xuống trần gian này nhưng chỉ có mưa Huế mới mịt mù như thế, chỉ có mưa Huế mới xanh xao mới da diết, âm ỉ và day dứt đến thế ! khi nghe tiếng mưa rả rích. Dường như nó có một ma lực nào đó làm tâm hồn con người trùng xuống, lắng đọng lại. Để rồi man mác, ngẩn ngơ, buồn vu vơ…Một nỗi buồn không thể gọi tên như nhạc Trịnh và Huế mãi mãi cứ nồng nàn, mãi mãi cứ hoài niệm. Vì thế không lạ gì khi đến Huế người ta bắt gặp nhiều quán café mang tên Phôi pha, Hạ Trắng, Mưa Hồng, Vô thường…và đó cũng là cái cách người Huế yêu nhạc Trịnh,
Những ai đã từng đến Huế dù chỉ một lần, đều mang nỗi nhớ Huế trong lòng mặc dù mưa Huế rất da diết . Và Huế trong tôi bao giờ cũng đẹp dù là mùa nắng hay mưa, hạ hay đông . Vâng , mùa đông ở Huế mưa mưa hoài không dứt cả bầu trời như trắng xóa trong màn Sương . . Người ta vẫn thường thấy dòng sông ,nhưng để gặp một dòng sông chảy nhẹ nhàng, êm dịu nhưng chở đầy ưu tư, trầm lặng và sâu, rõ ràng không thể tìm thấy những điều ấy ở dòng sông khác mà chỉ có thể tìm thấy ở dòng sông ở Huế .Tôi cũng thế, những lúc lòng chông chênh tôi lại tìm về với thiên nhiên, có thể một mình bên sông , có thể một mình trước biển hay một mình lang thang đâu đó, tìm về để thấy lòng mình ngoan hiền, dễ chịu và tan vào trong khoảng không gian ấy và chợt nhận ra rằng thiên nhiên lúc ấy như một nàng tiên trong cổ tích, hiền hòa và tinh khôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét