Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Một ngày ...








Khi lòng biết nôn nao ,khắc khoải... là lúc mỗi người trong ta sẽ biết, sẽ thấy được giá trị và những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, để nâng niu, trân trọng và gìn giữ .
Tình yêu là một ngôn ngữ thầm kín và huyền bí của riêng mình, không ai cắt nghĩa được : “Vì sao và vì sao”?
Cho dù từng câu hỏi, từng nỗi trăn trở nối tiếp .Bởi câu trả lời cho những câu hỏi đó chỉ có thể là lặng im.
Cho tới một ngày ,ngày tôi gặp em .Không biết tự bao giờ, thói quen của tôi bị em xoay chiều một cách "tàn nhẫn". Và không biết tự bao giờ em bỗng trở nên thân thuộc lạ lùng. Nó thân thuộc không phải bởi sự mê hoặc hay điều gì đó ,mà bởi vì đã gắn kết một kỷ niệm mãi trong nhau. Sự nhiệt tình của em đã dần hàn gắn được tâm hồn và truyền cảm hứng cho tôi. Tôi bắt đầu thấy yêu cuộc sống này hơn bao dung hơn.
Hà Nội bây giờ ,mùa này trời lạnh với những cơn mưa bất chợt đã đồng lõa níu dạt tôi về một phương trời khác. Tôi tự nhiên trở thành một gã ngố dễ thương, bao dung, lặng im, cảm nhận .
Và mưa , mưa giăng trên môi, trên mắt ,mưa chập chờn hư ảo...Mưa trở thành sứ giả của tôi và em .
Ai đó đã nói rằng: trong thế giới phù phiếm và trăng hoa này, được yêu nhau đã là một diễm phúc dù chỉ để nhớ mà thôi. Bởi lẽ, những trăn trở, những day dứt, những khắc khoải như thế! 
Chỉ có những ai được yêu, đã yêu và đang yêu sẽ soi mình vào đó, tự hỏi lòng mình: Ta đã yêu, đã sống hết mình cho cuộc đời này chưa?
Ta đã để vuột qua tay những điều gì... và có bao giờ ta như một loài chim chơi vơi ta tự đánh mất ta giữa dòng chảy hư vô này .

 (HN 04.12.2012)


H.N (04.12.12)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét