Thứ Năm, 4 tháng 3, 2004

Anh cafe đen. Em cafe sữa.

Khi ta mỉm cười và nói – không sao
Là riêng ta biết mình đang đau xé lòng

Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
Ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…

Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơn
Là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế!

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm.
Chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?

Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau
Là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…

Thỉnh thoảng buồn buồn Anh lôi Em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh cafe đen. Em cafe sữa.

Anh và Em không hẹn mà gặp nhau ở quán cafe
Anh gọi cafe đen.
Em gọi cafe sữa.

Cafe nó có nhiều ý nghĩa "hơn là những gì mà tôi nhìn thấy". Nó không đơn thuần chỉ là “cafe đen hay cafe sữa”, cũng không đơn giản chỉ là vị đắng hay vị ngọt đầu môi. Mà đằng sau nó thật sự còn nhiều mùi vị khác nữa. Bạn đã bao giờ uống một ly cafe như thế chưa ? Tôi đang uống một ly cafe như vậy đấy. Rất đắng – rất ngọt… nhưng cũng thật sự chua chát và… khá đắng cay…

Và tôi biết, ly cafe này – tôi không uống một mình…
Và sẽ chẳng ai, phải uống nó một mình .
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét