Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Bến đậu

Cuộc đời của mỗi con người như một dòng sông nơi bắt đầu được gọi là thượng nguồn, đến hạ nguồn đều phải qua nhiều bến đậu.
Mỗi một bến đậu đều ghi dấu ấn của những thời đã qua của riêng từng con người ,bổng hiện ra trong màu nghĩa mới thật thâm thúy mà theo tôi đó là bản chất triết học của đời sống .
Đó là mối quan hệ vô cùng giữa cái bất dịch và cái biến dịch ,được diễn nôm na bằng hình ảnh gợi cảm phổ biến và dể nhớ là Thuyền và Bến .
Đi suốt một đời ,Thuyền đã qua bao bến ,bao sông ,bao nhiêu nước dưới lòng Thuyền đã chảy ?Hờ hững ..cuồng nộ ..dữ dội và dịu dàng ...

Dòng sông đã phổ vào tâm con người bản giao hưởng của ánh sáng ,màu sắc và hương thơm .Bến đậu đầu tiên chính là nơi ta sinh ra và lớn lên cùng với tuổi thơ ,như chính cuộc đời của con người .Phải chăng chỉ cần một ánh đèn nhỏ trên sông ,từ những thất vọng ê chề ...sẽ cho bao nhiêu hy vọng và một chút khói sương lam mờ ...sẽ thuốc thang cho những vết đau tâm hồn...?Hình ảnh quê hương tôi luôn khắc ghi đậm nét với những bến đò, con sông, cánh đồng xanh ngát. Những trò chơi của thời thơ trẻ luôn làm cho lòng ta ấm lại khi bắt gặp một hoàn cảnh, một người bạn, một hình ảnh có liên quan.Tuổi thơ ơi sao ta yêu người đến thế!
Dòng sông cứ trôi mang ta đến một bến đậu mới, đó chính là khi ta lớn lên xa vùng quê mà ta hằng yêu dấu. Một Bến đậu mà ta được thỏa chí vươn tới tầm cao của một con người.
Mà ở nơi đó, ta được học hỏi khám phá những điều huyền bí của thế giới mà ta đang sống. Nơi đó đã cho ta những điều đơn giản nhất và cả những điều phức tạp nhất, những sự kỳ vọng cho ta tri thức chuẩn bị hành trang vào cuộc đời.
Chợt một ngày muộn phiền ,ta dừng lại để hít thở ,nhắm mắt lại để tìm quên lãng ...
Nhưng dòng sông này lại cho ta nhớ một dòng sông khác .
Như chính cuộc đời của con người ,như một hình hài với những riêng tư ...
Dù chỉ một lần trong một đời người . Lòng sông như đôi tay mở ra rất rộng ,như một nhân chứng mà ta không thể nào quên .
Dòng sông ơi hãy trôi êm ...
Dòng sông vẫn trôi và cuộc đời cũng vậy. Rời bến đậu sau khi đã tích lũy đầy đủ hành trang của một con người, ta tiếp cận một bến đậu mới nơi đó vùng đất mênh mông cho ta thỏa chí thể hiện hết những khả năng, năng lực của bản thân mình. trong thế giới đó con người được quyền lựa chọn cho mình một hướng đi mang đậm tính cách của riêng mình. Tuy nhiên nơi đó gồm nhiều mối quan hệ vô cùng phức tạp và mỗi sự lựa chọn không phải lúc nào cũng đúng. Cái đó chính là số phận của từng cá thể con người.
Bến đậu của mọi sự thể hiện năng lực làm việc, năng lực sống đã được cụ thể hóa bằng hành vi làm việc, cống hiến, quan hệ, hưởng thụ và để phát triển hay không được như mong muốn. Bến đậu với không gian mênh mông và thời gian chiếm hầu hết của cuộc đời. Nơi đây thực sự là giai đoạn quan trọng nhất để ta có thể hạnh phúc, sung sướng hoặc cuộc đời ta chẳng có ý nghĩa gì, chẳng để lại gì để nhớ.
Tạo hóa đã như vậy thì ai có rơi vào hoàn cảnh, số phận không như mong muốn cũng nên bằng lòng với bản thân mình. Cuối cùng bến hạ lưu cũng xuất hiện như quy luật tất yếu của một chu trình. Dòng sông thì hòa nước vào biển cả mênh mông, những phân tử nước trong đó không còn cảm thấy mình có ý nghĩa gì, sức nặng gì đối với biển và sự tồn tại, và cảm thấy nhẹ dần, nhẹ dần biến thành hơi nhường chỗ cho những phân tử nước khác trong mênh mông.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét